Gái điếm (P6 - Chương II)

Người đăng: Miss Teen Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

- Bước chân đi, mẹ bùi ngùi đem giấu nỗi buồn thương sau những nụ cười gượng gạo. Khỏi làng rồi, còn hình dung dáng mẹ đứng khắc khổ dưới tán tre pheo trông ngóng con.

Hai mẹ con đấu tranh với sự khinh miệt dè bỉu của dân làng. Đôi khi, sự khinh miệt còn đau đớn hơn lưỡi dao cứa vào da thịt. Mặt mẹ ngày càng cúi xuống. Bất công quá, những người kia có quyền gì mà khinh rẻ mẹ con tôi?

Tôi quỳ hàng giờ trước tòa thánh cầu nguyện, thầm thì bằng lời của một con bé chưa bao giờ ra khỏi lũy tre làng, trong như nước giếng, giãi bày hết tâm sự. Và, không quên kể tội người làng để nhận được bàn tay nhân từ của Chúa, của Đức trinh nữ Maria. Dù rằng trong lúc này, Người không nghe thấu tiếng tôi cầu xin, nhưng lòng nhân từ của Người đã là chỗ dựa cho tôi và cả mẹ nữa.

Chị Dung là họ hàng xa nhà ngoại tôi trước, hơn tôi ba tuổi, rủ đi làm, nói là ra phố rửa chén, rửa bát. Tôi đã nghỉ học, cũng muốn ngoi ra khỏi làng, vượt qua con sông. Mẹ ủng hộ ý thích của con gái. “Mày đi làm cho biết đó biết đây, ở cái làng này mãi cũng chán. Ra đấy ngoan ngoãn học hỏi người ra. Nhớ là phải trên kính dưới nhường”. Tôi chép miệng nhưng không để mẹ biết, phần này mẹ không tường bằng tôi, ngoài đó chắc không như mình.


Bước chân đi, mẹ bùi ngùi đem giấu nỗi buồn thương sau những nụ cười gượng gạo.


Tôi hồi hộp chuẩn bị tinh thần, thấy tim mình nhảy múa rộn rịp làm sao. Mấy ngày liền mẹ dặn đi dặn lại về cách ăn ở. Người già bao giờ cũng cẩn thận. Lại còn giao tôi cho chị Dung nữa: “Em nó còn ngu dại, cháu kèm cặp giúp gì, láo hỗn cho cháu mắng chửi”. “Gớm, cái Vy nó ngoan thế, láo hỗn gì đâu. Dì cứ yên tâm”.

Bước chân đi, mẹ bùi ngùi đem giấu nỗi buồn thương sau những nụ cười gượng gạo. Khỏi làng rồi, còn hình dung dáng mẹ đứng khắc khổ dưới tán tre pheo trông ngóng con. Trước mẹ trông một thì nay trông hai. Cha tôi vẫn bặt vô âm tín. Mà trước còn có tôi trông ngóng cùng mẹ, nay mẹ chỉ một mình.

Sông tóc dài, mùi hoang hoải đưa đưa theo cơn gió. Sông nhìn tôi và tôi nhìn lại. Hãy nằm bình yên canh giữ cho làng, chứng kiến những gì làng đang làm. Tao sẽ về kể chuyện mày nghe. Tôi khoác lên vai cả mùi đất bùn nơi quê, cả sự ngờ nghệch chưa nếm vị đời. Hy vọng một quãng đời khác.

Phố đẹp và sang trọng, ai đi phố về cũng kể vậy.

Còn nữa...

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post