- Vào mục truyện ngắn trên diễn đàn tuổi teen, nhiều người sẽ phải giật mình bởi các tiêu đề “Ngủ với anh nhé em” hay “Nợ anh một chữ trinh…”.

Những mơ mộng của teen giờ đây không còn là những hình ảnh trừu tượng...


Loạn truyện yêu

Với ngôn ngữ rất @ và các biểu tượng vui buồn sinh động, các câu chuyện do giới trẻ tự sáng tác tưởng chừng như rất hồn nhiên, trong sáng, nhưng khi đọc thì mới thực sự hoảng hốt từ “tác phẩm” của teen.

Trong chủ đề Truyện/thơ có tựa đề rất giật gân: “Nợ anh một chữ trinh”, một thành viên viết: “Và rồi Hai quàng tay ôm eo nhóc, ngày càng chặt hơn. Hai kề thật sát mặt nhóc, và nhóc biết Hai sắp làm gì. Nhưng nhóc ngồi yên. Hai hôn nhóc nồng nàn cháy bỏng, trong khi hôn thì Hai thì thầm vào tai nhóc: “Anh xin lỗi”. Rồi Hai muốn nhiều hơn nữa, và ngay sau đó Hai làm chuyện đó, lần đầu tiên với nhóc”.



Kết thúc câu chuyện là “cô nhóc” không biết mình làm thế đúng hay sai, bởi cô yêu người khác chứ không phải người tên là Hai kia. Ngay sau dưới câu chuyện này, nhiều bạn trẻ “gật gù” hưởng ứng khen hay và tư vấn thêm để nội dung sâu sắc hơn.

Cũng tại diễn đàn này, một trong các bài được bình chọn nhiều nhất có tên không kém phần giật mình: “8 lá thư” kể về tình yêu và những viên thuốc lắc. Trong “tác phẩm” này, có đoạn viết: “Em còn nhớ lần đi bar cùng đám bạn không? Đó là lần hai đứa cảm thấy thăng hoa nhất, mê ly nhất và chúng ta đã chạm tay vào thuốc lắc. Giữa đám đông vui lại có em ngồi bên, anh không cầm lòng được khi đại ca trong nhóm mời: “Có bồ bên cạnh, sướng nhất chú. Thử cái này xem có “lên tiên” không?”…”.



Đếm sơ sơ, trong diễn đàn này, ở ngay trang nhất đã có tới gần 10 “tác phẩm” liên quan đến chuyện ấy với đủ kiểu tên như: “Lần đầu tiên làm chuyện ấy, “Em dâu muốn ngủ với anh chồng”, “Khi con gái đòi XXX”, “Em đã quan hệ bao nhiêu người”… Tại đó, các cô gái không ngại bày tỏ quan điểm thời nay phải mạnh dạn bày tỏ thế nào, chủ động yêu ra sao…

Tại một diễn đàn khác, cũng ở mục Truyện, các “tác giả nhí” còn viết câu chuyện “Em muốn ngủ với anh” có nội dung như tác phẩm “Xin lỗi em chỉ là con đĩ” (tác giả Tào Đình, Trang Hạ dịch). Nhân vật chính là một cô gái còn ở tuổi teen và những tình tiết có phần bi kịch về cuộc đời của mỗi nhân vật. Cũng mở đầu bằng lời chào mời, lên giường và kết thúc là một câu đầy gợi mở, đồng thời cũng là tên của câu chuyện “em muốn ngủ với anh”.



Thường, các truyện tuổi teen không đề tên tác giả, hoặc nó chỉ là sản phẩm của một thành viên với cái nick ảo mà người xem khó biết được ngoài đợi thực sự họ là ai. Thế nhưng, ngôn ngữ của truyện rất đậm chất teen, từ cách viết (nhiều người lớn khó có thể dịch nổi ra tiếng Việt chính thống) cho đến lời giới thiệu nhân vật (thường là 13-18 tuổi) và cách đối đáp đầy “xì tin” của các nhân vật trong truyện, chỉ có điều, nội dung thì lại quá người lớn.

Giật mình với các "tác phẩm" của teen


Teen nghĩ gì khi “làm nhà văn”

Lý giải tại sao teen có nhiều câu chuyện người lớn như vậy, một bạn từng dày công sáng tác gần 20 trang A4 chia sẻ: “Nó xuất phát từ lối sống, sở thích và những mơ mộng của bọn em. Chúng em có những tình cảm yêu đương, giận dỗi, ghen tuông, âu yếm… và “chuyện ấy” cũng đã trở nên rất phổ biến trong giới trẻ, vì thế, “tác phẩm” của người trẻ cũng phản ánh chính những gì họ trải qua. Với em thì không miêu tả quá nhiều, nhưng em nghĩ thêm một vài cảnh tế nhị như trong phim ấy, có như thế mới gay cấn và hài hước”.

Tuy nhiên, với những teen thích những tác phẩm thuần túy trong sáng thí khác. “Em cũng thích viết truyện tình yêu, dù em chưa yêu lần nào. Buổi tối, em thường ngồi tưởng tượng ra rồi viết trong nhật ký của mình, em chưa bao giờ dám viết lên mạng vì sợ các bạn vào trêu”- Hồng Hạnh, lớp 9 trường PĐP (Hà Nội) cho biết.

Hạnh tâm sự khi vào đọc các truyện của bạn ấy, Hạnh cảm nhận được sự tương đồng về những cảnh lãng mạn bay bổng, tuy nhiên, với những tình tiết quá đà thì Hạnh chưa từng nghĩ tới: "Em thích viết những câu chuyện lãng mạn như trong phim Hàn Quốc hoặc truyện tranh, kiểu tình yêu học trò nhí nhố, thinh thích nhau, nhưng ghét nhau, hay cãi vã và cuối cùng nhận ra là mình yêu nhau, bên cạnh đó sẽ có những tình bạn đẹp nữa…."

"Em học chuyên văn nên thỉnh thoảng cũng vào diễn đàn để tìm hiểu việc viết truyện. Nhưng khi đọc những truyện các bạn viết thì em thấy chủ đề tình yêu và những chuyện nhạy cảm quá nhiều. Em đã kích chuột vào đọc 1, 2 truyện về tuổi teen do các bạn trong diễn đàn đăng lên, và thực sự là em không chấp nhận được. Nếu muốn học về giới tính, em thà kiếm sách về giới tính đọc cho tử tế còn hơn lên đọc truyện đời sống học trò mà toàn nói về cave, trinh tiết, chuyện ấy…"- Thanh Thảo, lớp 11 trường YH (Hà Nội) chia sẻ.

BOUNS:Shock với clip "tự sử" của girl Hà Nội

Từ "tự sướng" mà Gn nhắc đến ở đây là tự sướng đúng nghĩa chứ ko phải cách hiểu theo nghĩa bóng như lâu nay chúng ta vẫn hiểu đối với hành động tự chụp ảnh mình hay là tự khen mình... Nói một cách trần trụi thì từ "tự sướng" đc nhắc đến trong bài này có nghĩa là "thủ dâm".



Nếu như cô nàng trong đoạn clip này chỉ "tự sướng" trong phòng kín, hoặc là ở bất kỳ nơi nào đấy ko có người thì sự việc đã chẳng có gì đáng nói và cũng chẳng có ai biết để mà nói. Đằng này, mặc dù được "sung sướng" trong phòng kín, nhưng có vẻ như cô nàng của chúng ta ko muốn "hưởng thụ" một mình, nên đã tìm cách để "công khai hóa" cái sự sung sướng đấy của mình cho cả xã hội cùng biết!!!




Thật không thể tưởng tượng nổi hành động mà cô bé trong đoạn clip này thể hiện. Nếu như trước đây cô "Nữ sinh Hải Phòng" hay là cô diễn viên "Vàng Anh" chỉ là nạn nhân của những sự cố bất đắc dĩ hay những mục đích nhất định phía sau, thì trong clip này, tất cả phần chủ động đều thuộc về "nữ diễn viên chính", cũng là "diễn viên" duy nhất trong video.




Ban đầu khi nghe mọi người kháo nhau "có một con bé thủ dâm rồi quay clip tự tung lên mạng", GN không tin. Bởi vì, GN nghĩ, dù sao thì cô bé ấy cũng là con gái VN, dòng máu Á đông lẽ nào ko còn một chút gì trong người, để ngăn cản cô ta có những hành động đáng xấu hổ đến như vậy? Nhưng khi được tận mắt chứng kiến clip, thì giờ đây, GN sẵn sàng quát vào mặt những ai nói rằng cô nàng trong đoạn phim này bị kẻ xấu tung clip lên mạng.




Như các bạn đã biết, clip của "Vàng Anh" chỉ là sự cố, hoặc có kẻ xấu cố tình tung lên mạng, còn những ảnh "nóng" của Minh Hằng, Duyên Anh,... mặc dù là tự tung lên nhưng cũng chỉ ở mức độ vừa phải và thông cảm được, bởi vì đằng sau những bức ảnh "nóng" của họ có mục đích rõ ràng. Thậm chí thoái hóa biến chất, thích cởi truồng như cô nàng Sandy devil cũng chỉ mới dừng lại ở những tấm hình và bên ngoài còn một cái vỏ bọc rất mỹ miều là "nghệ thuật". Còn cô nàng của chúng ta ngày hôm nay, chẳng có lý do lý trấu gì hết, cũng chẳng có mục đích gì hết, chỉ đơn giản là "sướng" và muốn cho mọi người cùng biết mình đã "sướng" như thế nào!!!






"Sướng" và muốn mọi người biết mình đã "sướng" như thế nào!!!

Không chỉ đơn giản để camera ở một góc để quay lại hình ảnh của mình, cô bé của chúng ta còn nhiệt tình đến nỗi tự điều chỉnh camera đến những góc "đẹp nhất", dễ nhìn nhất để đảm bảo ko bỏ sót một chi tiết nào trên cơ thể mình. Đỉnh điểm của hành động này là đoạn cuối của clip, khi cô nàng vừa đi vào wc vừa hướng camera về phía đôi gò bồng đảo, và sau đó, khi một tay đang phải cầm chiếc vòi xịt trong wc dí vào "chố ấy", cô nàng vẫn ko quên nhiệm vụ, dùng tay còn lại cầm camera quay tường tận "cảm xúc" trên khuôn mặt mình trước khi hướng camera vào chỗ đang bị chiếc vòi xịt với những tia nước cực mạnh phun như xối... Tất cả những hành động ấy được "hỗ trợ" bởi những tiếng rên rỉ cực kỳ sống động cùng chiếc camera "nét như sony".


Một tay đang cầm vòi xịt dí vào "chỗ ấy" nhưng vẫn ko quên "nhiệm vụ"




Cảm xúc thăng hoa!!!
Kết:
Theo thông tin mà GN nhận được, thì hiện giờ cô gái trong clip đã ko còn ở Vn(Ko rõ là cô nàng đi du học hay chuyển hẳn sang nước khác?). Đoạn clip này xuất hiện trên mạng đã từ lâu, và ko giống như trong các sự kiện trước, ở trường hợp này, chúng ta ko thể nói ai là "nạn nhân" và đã phải "trả giá"... được. Bởi vì, tất cả các khâu, từ lúc "khởi quay" cho đến lúc clip được tung lên mạng đều chỉ do một người thực hiện. Ở vị trí người thứ 3, có lẽ chúng ta chỉ có thể bình luận đến các khía cạnh văn hóa, đạo đức của cô nàng này mà thôi. Theo ý các bạn thì sao?
Góc Nhìn

- Hôm nay nó mặc váy ngắn, đi giầy cao gót nhọn hoắt, áo cổ rộng lệch một bên vai, nếu có cúi xuống nhặt cái gì thì cứ phải gọi là hở toàn tập.

Tại sao cứ phải thay đổi để làm một người hoàn toàn khác so với bản chất thật của mình?


Là sinh viên năm đầu của 1 trường kinh tế, ngoại ngữ cũng thuộc loại trung nên tôi quyết định đi học thêm để sau này ra trường xin việc cho dễ. Lớp học này cũng khá đông học viên, đa số là người Hà Nội nên tôi cũng không bắt chuyện mấy.

Vừa bước chân vào lớp, còn thở hổn hển vì vừa phải leo 4 tầng cầu thang, tôi chọn được một chỗ ngồi ngay cạnh cửa ra vào. Đây là lớp học thêm Tiếng Anh buổi tối của 1 trung tâm ngoại ngữ có tiếng ở H àNội.

“A ! Hương à. Lâu lắm rồi không gặp” - Câu nói bất ngờ làm tôi giật mình. Phải mất 5 giây tôi mới nhận ra đó là Ly, cô bạn học cùng cấp 3 với tôi. Nhưng sao nhìn nó khác thế này. Da trắng, mắt đánh nhũ bóng, má hồng, môi đỏ, móng tay đen, tóc xoăn mì tôm lại nhuộm vàng, mùi nước hoa thơm phức, quần áo thì rộng thùng thình khiến chiều cao cao 1,5m như nó đã lùn lại càng lùn.

- Mày làm gì mà đơ người ra thế. Không nhận ra tao à?"

- Đâu. Cũng phải mấy tháng rồi không gặp mày nên bây giờ nhìn hơi khác thôi.

- Dạo này học hành sao rồi. Yêu đương gì chưa?

- Yêu đương gì. Mới nhập trường được hơn 1 tháng. Còn mày, đang học ở đâu mà chẳng thấy mày liên lạc gì với lớp thế?


- Tao á. Học cao đẳng vớ vẩn ý mà.- Vừa nói nó vừa nhai kẹo cao su trông rất “chơi”. Tôi nhớ hồi còn học ở dưới quê, Ly là một đứa ngoan hiền, học khá. Từ ngày tốt nghiệp, lên HN học không thấy Ly liên lạc gì. Bây giờ nhìn thấy nó tôi sững sờ không hiểu chuyện gì cả.

- Mày mới vào đây học à? Lớp Tiếng Anh này học được mấy buổi rồi. Ở đây có nhiều anh được lắm đấy!



Ly bây giờ dường như đã hóa thân thành một con người khác


Tôi không nói gì chỉ “ừ” một cái cho xong vì thầy cũng vừa bước vào lớp. Ngồi cạnh tôi nhưng Ly không chép bài, chỉ thỉnh thoảng nhìn lên bảng, rồi lại lôi gương ra soi, cứ được 5 -7 phút nó lại vuốt tóc một lần. Thỉnh thoảng nó lại quay ngang quay dọc liếc mắt với mấy anh ngồi xung quanh. Cuối buổi học nó cũng chẳng hỏi mượn vở tôi, rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa bảo người yêu nó đang đợi ở dưới.

Hai hôm sau tôi lại gặp nó, hôm nay nó mặc váy ngắn, đi giầy cao gót nhọn hoắt, áo cổ rộng lệch một bên vai, nếu có cúi xuống nhặt cái gì thì cứ phải gọi là hở toàn tập. Tôi hỏi nó "sao bây giờ mày khác xưa nhiều thế?".

Nó bảo: "Ui giời. Ở trường tao thế này còn là bình thường đấy. Bây giờ người ta chạy theo mốt ầm ầm. Mình mà không thay đổi phong cách bọn nó cười cho thối mũi. Ai bảo nhà quê thì không thể bằng người thành phố cơ chứ” .

- Nhưng mày lấy đâu ra nhiều tiền mà mua sắm thế?

- Có trai bao mà. Lo gì! Thằng người yêu tao giàu lắm, nó chẳng tiếc tao cái gì. Chứ tiền hàng tháng bố mẹ tao gửi lên có 2 triệu ăn còn chẳng đủ lấy gì mà tiêu?

Tôi thở dài, chẳng lẽ đây lại là Ly bạn của tôi hay sao?

- Mà mày cũng nên thay đổi cách ăn mặc đi. Bây giờ chẳng ai còn mặc quần ống vảy đi học đâu, nhìn “quê” lắm! Khi nào có thời gian đến chỗ tao, tao tư vấn cho. Đảm bảo khối anh theo!


Tôi không nói gì, ngồi học đến hết giờ tôi cũng không nói thêm câu gì nữa. Một tuần tôi gặp nó 3 buổi tối ở lớp học thêm. Tôi để ý nó đi học chỉ mang một quyển vở trắng và một cái bút, còn lại là đủ thứ gương, lược, son, phấn, nước hoa và mấy đồ linh tinh khác. Có hôm nó mặc quần cạp trễ bó sát từ đùi đến chân, có hôm nó mặc áo hai dây màu đen rồi khoác ngoài bằng một cái áo mỏng đến không thể mỏng hơn được nữa. Có hôm nó mặc phong cách hiphop xì-tin, có hôm lại làm con búp bê dễ thương nhí nhảnh, có hôm thì sexy gợi cảm trông chẳng khác gì mấy cô hotgirl chụp ảnh nóng,...






Nó chuyển xuống ngồi sau tôi, nó dễ dàng bắt chuyện với mấy chị “dân chơi” hà thành về đủ thứ hàng hiệu, nào LV, Gucci, Channel, Dior, Versace,… mốt nọ mốt kia! Năm nay xu hướng thế nào? Giá cả bao nhiêu? Nó nói liên miên tỏ ra là người am hiểu sành sỏi, tôi nghe có những thứ đến hàng nghìn đô mà phát choáng. Một đứa ở quê lên thành phố học như tôi và nó thì lấy đâu ra ngần ấy tiền mà mua những thứ đó? Vậy mà nó nói với giọng điệu dửng dưng như thể không đáng là bao nhiêu vậy.




Ở lớp tôi cũng có vài đứa như thế. Cũng ở quê lên thành phố trọ học như tôi. Chẳng biết kinh tế gia đình thế nào nhưng nhìn bọn nó đua đòi theo “mốt” tôi nhìn mà thấy chướng mắt. Chẳng đẹp gì khi ăn mặc hở hang, đi trên đôi guốc nhọn hoắt như cái đinh mà miệng thì còn cố nói ngọng giữa “n” với “l”. Tại sao cứ phải thay đổi để làm một người hoàn toàn khác so với bản chất thật của mình chỉ để chứng tỏ ta đây cũng không thua kém gì người thành phố? Khi sự đua đòi không phù hợp với hoàn cảnh chỉ càng làm cho mình trở nên “lố bịch” và mất điểm trong mắt mọi người mà thôi.




- Tự sự của nữ sinh tự chụp ảnh và thổ lộ tâm trạng phấn khởi, hạnh phúc của mình khi được làm vợ bé của đại gia đã thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.



Những câu chuyện về sinh viên thích hưởng thụ cuộc sống bán rẻ mình cho đồng tiền không còn là điều mới mẻ trong xã hội hiện nay. Nhưng tự phô bày và tự hào về “cuộc sống tầm gửi” như nữ sinh dưới đây quả là có một không hai.

Mọi người đều cho rằng làm tiểu tam (cách gọi những phụ nữ làm vợ bé) là không tốt, nhưng như thế thì có gì mà không tốt? Kinh nghiệm của bản thân cho thấy, từ sau khi trở thành tiểu tam của một cao quan, tôi đã được biết bao nhiêu thứ.

Tôi vốn sinh ra từ một làng quê, gia tộc mấy đời đều là nông dân. Khi còn nhỏ, cha tôi đã nói với tôi rằng sau này lớn lên phải thoát khỏi “nông môn”, phải thi lên đại học nếu không thì cả đời sẽ tồn tại mãi nơi đây. Hồi đó tôi chỉ hiểu lờ mờ những gì cha nói, nhưng từ bé tôi đã nỗ lực học tập, và tôi lao vào học hành không phải vì ước mơ to lớn vĩ đại “nhiệt huyết báo hiếu tổ quốc”, tôi học vì chính bản thân mình và vì mục đích không lưu lại nông thôn.

Chân dung của người tự sự


Sau khi thi đỗ đại học, tôi đã với tay được vào “giấc mơ thành phố”, nhưng cũng tại đây tôi phát hiện ra mình quá bé nhỏ. Vì nghèo, tôi phải tự mình lo học phí, sinh hoạt phí gia đình chu cấp cũng không đủ tiêu. Tôi bắt buộc tự mình phải bươn chải. Bởi vậy ngoài học tại trường, tôi còn làm thêm tại một quán cà phê cao cấp.

Tại đây bạn có thể gặp đủ hạng người và đây cũng là nơi tôi quen “ông xã” của mình bây giờ. Anh là một quan chức cấp cao trong cơ quan chính phủ, anh cũng đã có vợ con, nhưng tôi cũng chẳng mấy bận tâm về điều đó. Anh biết tôi tranh thủ thời gian nhàn rỗi làm thêm kiếm tiền nên đối xử với tôi rất tốt. Sau này tôi xin nghỉ việc và cùng sống với anh.

Thông thường thì những ngày trong tuần tôi đều ở trường, chỉ cuối tuần mới sống cùng “ông xã”. Cứ đến chiều cuối tuần là anh lại lái xe đến trường đón tôi. Những lúc đó cổng trường đậu toàn xe hơi sành điệu, chúng đều dùng để đón những cô gái như tôi đi chơi. Mọi người ai cũng đã quen mắt với cảnh tượng đó rồi.

“Làm tiểu tam thì có gì không tốt?”


Từ sau khi ở bên “ông xã”, tất cả những lo toan phiền muộn trong cuộc sống của tôi đều tan biến, tôi sắp sửa hoàn thành công cuộc học hành và tốt nghiệp rất thuận lợi. Ok rồi! Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những gì tôi đang có khi trở thành tiểu tam. Mọi người nhớ đừng cười tôi nhé!

1. Tiền bạc: “Ông xã” làm cho tôi 1 thẻ ngân hàng, bên trong có 50 vạn tệ (khoảng hơn 1 tỷ VNĐ) làm vốn tiết kiệm. Trong nhà luôn có vài vạn tệ để tôi tiêu pha.

“Hóa đơn tuần trước tôi đi Hồng Kông mua sắm cùng chàng”


2. Nhà cửa: 1 căn hộ chung cư cao cấp trong thành phố rộng 150m2 đứng tên tôi, 1 biệt thự tại vùng ngoại ô. Hiện nay cứ cuối tuần chúng tôi lại tới đó vì phong cảnh tại đó thật đẹp

“Buồng ngủ của tôi đấy các bạn ạ”


3. Xe cộ: “Ông xã” vừa mua cho tôi chiếc xe Peugeot 206 làm phương tiện đi lại vì tôi rất ghét chen chúc trên xe buýt, tôi cũng mới lấy bằng năm nay.

“Chúng tôi có quyền hưởng thụ cuộc sống tốt nhất”


4. Gia đình tôi: Năm nay ở quê xây nhà, “ông xã” cho tôi ngay 30 vạn tệ gửi về, ngần ấy tiền tại nông thôn có thể xây nhà rất khang trang. Mỗi tháng tôi cũng gửi về cho bố mẹ 3000 tệ.

“Tự sướng” trong xe. Tôi rất thích tất giấy và tất nhiên mọi đàn ông đều thích. Tôi muốn nói với mọi người rằng tôi đang rất hạnh phúc khi sống cùng chàng


5. Hạnh phúc: Ông xã rất yêu tôi, rất tốt với tôi. Chàng còn nói sau này phải sinh cho chàng một đứa con.

“Cách giải tỏa cô đơn tốt nhất là đi mua sắm hàng hiệu

Bộ sưu tập nước hoa


Năm nay tôi sẽ tốt nghiệp và sắp tới ngày ra trường rồi. Hiện tôi không có ý định đi tìm việc vì như thế sẽ rất mệt và mất tự do. Tôi thích làm những việc tôi muốn nên đã quyết định mở 1 cửa hàng kinh doanh thời trang. Tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện về cuộc sống hiện nay của mình. Còn các bạn thì nghĩ sao sau khi nghe câu chuyện của tôi, liệu bạn còn nghĩ làm tiểu tam là không tốt không nhỉ?

Đáp lại câu hỏi của cô gái, cư dân mạng đều không ngớt lời mỉa mai và lên án: “Nếu bạn không kể ra, tôi cũng không biết là có người lại hạ đẳng như bạn”, “Mình cũng xuất thân từ nông thôn nhưng không có ý nghĩ giống bạn, bảo trọng”, “Hạnh phúc do mình tự vẽ ra mà cũng khoe khoang, tự hào. Khi người ta chán bạn cũng chẳng khác gì một thứ đồ chơi vứt xó”...

Và chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa những nhận xét dành cho nữ sinh trên, nhưng qua đây chắc hẳn nhiều bạn trẻ sẽ có những đánh giá và suy ngẫm trái chiều cho hiện tượng tuy không quá phổ biến nhưng chẳng hề mới lạ như tự sự của nữ sinh trên.

- Cô tình nhân của bố đã bị một kẻ nào đó giết chết, trên người không một mảnh vải che thân...

Ngày ấy, bố bỏ mẹ con tôi để đi theo một người phụ nữ khác. Cô ấy hơn tôi chỉ hai tuổi và học cùng với tôi một trường Đại học.

Ngày còn là sinh viên, tôi đã nghe tiếng cô ấy lừng lẫy khắp trường về khoản ăn chơi đua đòi. Ấy vậy mà, không ngờ người bố của tôi, vốn là một luật sư nổi tiếng lại “mắc bẫy” của cô. Cũng chẳng hiểu cô ta cho bố tôi uống bùa mê thuốc lũ gì mà khiến bố bỏ cả gia đình, cả sự nghiệp để chung sống với cô ấy.

Ngày đó, tôi đã bỏ học cả tuần để tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Tôi không dám đến trường vì sợ ánh mắt thương hại của bạn bè, sự soi mói, tọc mạch của những đứa bạn học... Còn mẹ tôi, bà vất vưởng như cái xác không hồn từ khi nhìn thấy cảnh bố mang hết đồ đạc để theo người đàn bà ấy!

Căn nhà đã trống trải nay lại ngày càng vắng vẻ hơn. Cuộc sống của hai mẹ con chẳng khác gì ngục tù, đi đâu cũng nhận được những ánh mắt thương hại của mọi người dành cho mình… Tôi hận bố, hận cô gái ấy, hận hai người bạc ác, táng tận lương tâm đã mang đến nỗi bất hạnh cho hai mẹ con tôi… Cũng vì suy nghĩ nhiều nên mẹ tôi gầy rộc đi và căn bệnh tim đã cướp đi người mẹ hiền của tôi sau hơn năm tháng lâm bệnh.

Ngày đám tang mẹ, bố và cô gái ấy cùng đến lo ma chay cho mẹ. Vừa nhìn thấy cô ta, tôi đã xông đến bóp cổ nguyền rủa và đuổi cô ấy về ngay trước mặt bao nhiêu quan khách. Tôi không chấp nhận, không bao giờ chấp nhận một người con gái nhơ nhớp như vậy bước chân vào nhà tôi! Và cả người đàn ông kia nữa, người bố tàn nhẫn đã dẫm đạp lên tất cả tình yêu và tình thương của gia đình để đi theo một người đàn bà khác. Tôi thét lên như một kẻ điên loạn, muốn đánh đuổi tất cả, giết hết tất cả những kẻ bất nhân ấy để cứu lấy cuộc sống của mẹ tôi... Thế nhưng, tôi không thể làm gì khác được khi mẹ đã yên giấc trong chiếc quan tài đó và vĩnh viễn rời xa tôi để trở về với đất.

Cũng chẳng hiểu cô ta cho bố tôi uống bùa mê thuốc lũ gì mà khiến bố bỏ cả gia đình, cả sự nghiệp để chung sống với cô ấy.


Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, tôi cũng lặng lẽ sống một mình như một chiếc bóng trong ngôi nhà cô quạnh đó. Thi thoảng, người bố tàn nhẫn ấy lại về thắp nhang cho mẹ và mua thức ăn bỏ vào tủ lạnh cho tôi... Hai năm trời ông ấy cứ âm thầm đi về như vậy... và cũng suốt hai năm ấy, tôi phải gắng gượng để sống, để cố gắng hoàn thành tâm niệm của mẹ... Tôi làm tất cả những gì có thể để mẹ ở nơi suối vàng được an lòng yên nghỉ.

Rồi một ngày, tôi nghe mọi người loan tin, cô tình nhân của bố đã bị một kẻ nào đó giết chết, trên người không một mảnh vải che thân... Báo chí đưa tin ầm ĩ, bà con làng xóm ai cũng không hết lời trách móc “gieo gió thì phải gặt bão”… vì cô gái ấy đã bị chính khách mua dâm giết hại. Cô ta và bố tôi sống theo kiểu “già nhân ngãi non vợ chồng”, nhưng khi bố không còn là “ngân hàng di động” nữa thì cô ấy sẵn sàng trở về với con đường cũ để kiếm tiền ăn chơi… Không ngờ, trong một đêm mưa gió, sau khi thực hiện xong hành vi "mua bán" của mình, ông khách tàn ác ấy đã lấy tay bóp cổ cô cho đến khi chết.

Từ ngày cô ấy mất, bố tôi cũng không thường xuyên về nhà thắp nhang cho mẹ và mua đồ đạc cho tôi nữa. Ông xin nghỉ hưu sớm và sống một mình trong căn nhà trọ chật chội ở thành phố. Có lẽ, đau khổ hơn ai hết chính là bố tôi lúc này. Cũng vì ham vui với cô gái bán hoa ấy mà bố sẵn sàng rũ bỏ gia đình, rũ bỏ nghĩa chồng vợ, cha con để đến với cô ta… Và cuối cùng, bố đã mất tất cả: gia đình, tình yêu, hạnh phúc…

“Con ạ! Nếu có thể hãy tha thứ cho bố con” – Trong mơ tôi vẫn thường nghe mẹ nói với tôi như vậy! Nhưng, sự ra đi của mẹ đã khiến tình thương của tôi dành cho bố không còn nữa, mà trái lại đó là sự khinh bỉ, ghê tởm và ghét bỏ ông ta hơn bao giờ hết… Nhưng có đôi khi, nghĩ đến đôi mắt thâm quầng của ông, mái tóc bạc trắng hơn so với cái tuổi 50 của ông, tôi lại chạnh lòng nghĩ đến một người bố tốt bụng, đôn hậu ngày xưa…

“Hãy tha thứ cho bố, dù chỉ là một lần thôi con ạ!” – Bố đã gửi tin nhắn ấy cho tôi vào lúc 3 giờ sáng. Có lẽ, ông đã suy nghĩ và dằn vặt bản thân mình rất nhiều! Sống quá nửa đời người, bố cũng có người vợ hiền, đứa con ngoan… vậy mà giờ đây bố phải một mình đương đầu với cuộc sống khi mái tóc đã pha sương. Muốn tha thứ cho bố, muốn bỏ qua tất cả lỗi lầm để bắt đầu với cuộc sống chỉ có hai bố con… nhưng sao khó quá! Vì tôi biết, tôi không thể quên mọi thứ một cách dễ dàng như vậy được!

Sống quá nửa đời người, bố cũng có người vợ hiền, đứa con ngoan…


Phải chăng khi người ta yêu thương nhiều quá thì người ta hận thù càng sâu sắc? Tôi đã từng yêu quý và thần tượng người bố tuyệt vời của mình… Nhưng, kể từ khi ông quay lưng với hai mẹ con tôi để sống với người phụ nữ khác… thì dường như trong tâm khảm tôi, ông không còn là người bố tôi từng kính trọng nữa…

Hôm qua nghe tin bố đang bị bệnh nặng… Không hiểu sao tôi vừa muốn chạy đến bên ông nhưng lý trí đã ngăn tôi lại, tôi không thể đến! Đúng hơn, tôi không muốn gặp người bố bạc bẽo ấy nữa…

Liệu tôi có quá ích kỉ với ông không?

- Lỡ dại một lần, bị vợ trách "có mỗi việc đơn giản là giữ cho vợ con mà không làm được", tôi gắt lên: "Biết thế nhưng... rách bao cao su giữa đường". Em nhìn tôi, nước mắt trào dâng...



Ngày xưa còn yêu nhau lúc nào ở bên nhau anh cũng cầm tay và thơm vào tay em, thế mà từ khi lấy nhau tới giờ chẳng lúc nào em thấy anh cầm tay và thơm nữa. Rồi khi anh vắng nhà anh thường nhắn tin: "anh nhớ em nhiều, hôn em nghìn lần". Thế mà anh về nhà đã hai ngày nay em chẳng thấy anh hôn em cái nào?

Em thường nũng nịu hỏi tôi những câu hỏi đại loại như thế, mỗi khi em hỏi tôi thường ngượng ngịu bảo em đã làm mẹ trẻ con rồi mà tính thì vẫn trẻ con lắm. Có lần cả gia đình tí hon nhà tôi đang ăn cơm em cũng hỏi tôi như thế, tôi đang ăn cơm tay và miệng toàn mùi thức ăn dầu mỡ bóng loáng, tôi vui vẻ bảo: "Em có thích anh làm luôn bây giờ". Và tôi định làm thật, em hoảng hốt né tránh, cu tí nhà tôi chưa được ba tuổi thì ngơ ngác không hiểu gì.

Lấy nhau đã bốn năm, hai vợ chồng tôi đã cùng nhau vượt qua bao gian khó. Tôi tự hào lắm và rất yêu vợ, ngược lại em cũng thế. Vì điều kiện công việc tôi thường xuyên vắng nhà, tôi luôn mang trong mình tình yêu và nỗi nhớ vợ con. Tôi biết vợ chồng xa nhau là sự thiệt thòi cho cả hai, nhưng có lẽ vợ tôi thiệt thòi hơn vì chỉ có mình em chăm sóc con cái, quán xuyến việc nhà. Lúc nào em cũng tận tụy với gia đình, anh em họ hàng.

Nhớ lại ngày đầu tiên tôi đưa em về ra mắt gia đình, ai cũng chê em nhỏ như cái kẹo lại công việc không ổn định. Lúc đó em cũng hơi buồn vì gia đình muốn tôi lấy một cô giáo cho ổn định, lại có thời gian chăm lo con cái. Nhưng tôi và em vẫn quyết lấy nhau, cưới nhau rồi có con, em nghỉ làm ở công ty cũ để chăm con. Rồi em quyết tâm thi tuyển viên chức vào cơ quan giáo dục, em thi đỗ.

Lấy nhau đã bốn năm, hai vợ chồng tôi đã cùng nhau vượt qua bao gian khó...


Vậy là em cũng là một cô giáo, đúng như ý nguyện ban đầu của bố mẹ tôi, tôi càng yên tâm công tác. Cuộc sống trôi đi với bao nhiêu thăng trầm của nó, những khó khăn vất vả, những lo toan muộn phiền. Nhưng lúc nào em cũng là bến bờ bình yên của tôi. Chẳng lúc nào em làm tôi giận cả, lúc nào ở bên em tôi cũng có cảm giác như ngày mới yêu nhau, em thực sự biết giữ lửa cho cuộc sống vợ chồng.

Vậy mà có lúc tôi đã làm vợ tôi buồn, tôi có lỗi nhiều lắm. Tôi đã làm mất niềm tin trong em, cũng là vô tình một lần uống rượu say bạn bè rủ rê thế là bất đắc dĩ tôi phản bội em. Tỉnh rượu tôi vẫn nhớ lại những gì vữa diễn ra và tôi thấy hoang mang lo sợ nếu như cô gái kia có bệnh xã hội. Câu chuyện đó sẽ mãi là bí mật của riêng tôi nếu như không có chuyện: hậu quả của cái đêm say đó.

Một tuần trôi qua tôi thấy mình có biểu hiện khác lạ, hôm đó tôi về nhà với vợ nhưng tôi vẫn giữ bí mật. Đang ăn cơm em bảo lần này anh về là phải dùng bao cao su đấy, tôi đồng ý luôn vì tôi cũng muốn giữ cho vợ. Tôi lên cơ quan một tuần nữa lại trôi qua, lần này tôi sợ hãi thực sự, tôi lại về nhà với tâm trạng lo lắng sợ hãi và không biết làm sao đành hỏi vợ xem em có bị giống tôi không?

- Anh thấy mình đang bị viêm, em có bị không?

- Không, em không bị làm sao cả. Anh bị viêm ở đâu?

- Anh thấy mình đi tiểu buốt và có mủ.

- Anh bị bệnh lậu rồi. Anh hãy nói thật với em để còn có biện pháp giải quyết sớm.

Tôi quanh co bảo anh thấy triệu trứng như thế thì anh mua kháng sinh về uống.

- Anh nói thật đi, đấy là bệnh xã hội, anh phải giữ gìn cho em. Nếu đã lây bệnh đó rồi thì HIV, viêm gan B cũng không tránh khỏi.

Em giải thích với tôi về những bệnh lây truyền qua đường tình dục, có những bệnh chữa sẽ khỏi và có những bệnh là kết cục buồn.

Em nói: Đàn ông các anh khi ra ngoài xa vợ con sẽ khó tránh khỏi những cám dỗ nhất là khi dùng rượu bia rồi không điều khiển được bản thân. Nhưng các anh phải biết bảo vệ bản thân mình và cũng là giữ gìn cho vợ con. Có mỗi một việc đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được.

Đang sẵn tâm trạng sợ hãi lại được vợ nói vậy tôi gắt lên: "Biết thế nhưng rách bao cao su giữa đường".

Em nhìn tôi lặng lẽ quay đi mà nước mắt trào dâng, thế là hết. Em chỉ biết khóc và khóc vì quá hẫng hụt, vì mình bị phản bội. Và giờ đây lai mang tâm trạng lo lắng bệnh tật của chồng. Tôi cũng khóc và chỉ nói được một câu duy nhất: anh xin lỗi em.

Không khí gia đình buồn đến ảm đạm, nhưng lạ thay em không lu loa gào khóc ầm ĩ. Nghĩ một lúc em bảo ngày mai anh đi khám, bệnh lậu thì chữa sẽ khỏi, còn căn bệnh kia thì phải sau 4 tháng đi xét nghiệm mới biết chính xác. Mà chắc không việc gì đâu vì em ăn ở hiền lành như vậy ông trời sẽ có mắt.

Anh biết không cách đây hơn một tháng trên truyền hình có phát sóng chương trình cả thế giới chung tay vì những người có H và không kỳ thị họ. Chương trình có mục đích quyên góp ủng hộ những bệnh nhân có H, mọi người quyên góp bằng nhiều hình thức khác nhau, những người ở xa với tấm lòng của mình có thể gửi tin nhắn chia sẻ tới số máy... mỗi tin nhắn trị giá 10.000đ.

Em chỉ biết khóc và khóc vì quá hẫng hụt, vì mình bị phản bội...


Lúc đó máy điện thoại của em chỉ còn 14.000đ, ban đầu em không có ý định nhắn tin tới chương trình. Nhưng khi xem đến giữa chương trình em thấy mình phải làm một việc gì đó để không phải hối hận và biết đâu những bệnh nhân này trước sau gì họ cũng ra đi và họ sẽ gánh bớt nỗi khổ cho mình. Và em liền nhắn tin gửi tới chương trình, em thấy vui vui trong lòng vì mình làm được một việc tốt. Hy vọng em sẽ gặp may mắn trong cuộc sống, và giữ đức cho chồng cho con. Em tin anh không bị làm sao đâu.

Hôm sau em bảo để em đưa anh đi khám, nhưng tôi thấy làm như vậy thì quá đau khổ cho em, tôi bảo để anh đi một mình. Đúng như những gì em nói bác sĩ bảo tôi bị bệnh lậu tiêm thuốc rồi sẽ khỏi. Tôi lại lên cơ quan, em vẫn gọi điện hỏi xem tôi đã đỡ chưa, rồi em nhắn tin: "em gửi cho anh một bức thư, em nhét ở trong ví của anh đấy anh đọc đi".

"Anh à! Em đã rất tin tưởng anh. Nhưng sự việc này thực sự làm em bất ngờ vì mất niềm tin, em không có lỗi gì. Không biết bây giờ em đang giận anh hay thương anh nữa. Sự việc quá trớ trêu. Anh đừng làm em buồn thêm một lần nào nữa. Có thế nào chúng ta cũng phải đối diện với sự thật. Đi xét nghiệm nếu anh không có vấn đề gì thì em sẽ giải phóng cho anh, còn nếu chẳng may anh... em sẽ chăm anh đến cùng".

Tôi hiểu em đang giận dỗi tôi. Tôi nhắn lại cho em: "Anh xin lỗi vợ. Với anh đó là một tai nạn, mong em hiểu và tha thứ cho anh".

Em không nhắn lại.

Vài ngày sau tôi không dám gọi điện thoại chỉ nhắn tin cho em: "Em đã tha thứ cho anh chưa?"

Em vẫn im lặng.

Vài ngày nữa tự dưng tôi nhận được tin nhắn: "Anh có muốn em tha thứ cho anh không"?

Tôi nhanh chóng nhắn lại: "Có chứ. Sao em lại hỏi anh thế?"

"Vậy thì anh bỏ thuốc lá đi, em sẽ tha thứ cho anh"

Mặt tôi dài như cái bơm, đã bao lần vợ nhắc tôi bỏ thuốc lá mà tôi vẫn chưa làm được. Lần này có lẽ tôi phải bỏ thật.

Vợ tôi thế đấy lúc nào cũng nhẹ nhàng và hài hước.

Thời gian đó lúc nào em cũng động viên tôi rằng sẽ không có chuyện gì hết. Gần như em trấn an tinh thần tôi, tôi thì buồn hối hận, nuối tiếc vô cùng. Nếu như tôi làm sao, thì vợ con tôi sẽ vô cùng thiệt thòi.

Khoảng thời gian đó chúng tôi tuyệt đối an toàn bên nhau. Em nói những trường hợp bị nhiễm mà phát hiện sớm dùng thuốc và sống lành mạnh thì kéo dài được từ 10 đến 15 năm. Mặc dù biết vợ đang động viên và làm công tác tâm lý nhưng tôi ngầm hiểu em cũng hoang mang như tôi. Rồi bốn tháng trôi qua, tôi thực sự không đủ can đảm đi làm xét nghiệm.

Em gọi điện nhắc tôi về để đi xét nghiệm. Chính em đưa tôi đi, khi ngồi đợi kết quả tôi bồn chồn lo lắng, em thì cứ huyên thuyên kể chuyện. Tôi biết em cũng như tôi nhưng em đang cố bình tĩnh.

Tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có được em...


Đã đến giờ lấy kết quả, tôi quay lại hỏi em có vào lấy kết quả không?

Vào chứ, anh yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu. Đi nào!

Bác sĩ nhìn hai chúng tôi hỏi: - Sao bạn lại làm xét nghiệm?

Vợ tôi luyến thoắng: Chúng em chuẩn bị kết hôn nhưng mà em nghi nghờ anh ấy nên đi xét nghiệm cho chắc.

- Sao bạn không xét nghiệm mà chỉ anh ấy làm?

Em không vấn đề gì, rau sạch 100%. Đã có kết quả chưa chị?

Bác sĩ đưa phiếu xét nghiệm và nói: - Thôi cưới nhau đi, nó cũng "rau sạch 100%".

Cả hai chúng tôi vui mừng cảm ơn bác sĩ rối rít rồi đi về.

Tôi vui vẻ ra mặt, còn vợ tôi thì bảo: "Anh cứ vui đi đến tuần sau em đến uỷ ban phường xin mẫu đơn ly hôn để viết em sẽ giải phóng cho anh". Tôi ghì chặt vợ vào lòng bảo anh không ký đâu. Anh không bao giờ làm em buồn nữa, anh hứa mà.

Vợ tôi đứng lên bảo thế hôm nay đã dùng hàng thật được chưa? Tôi kéo em vào lòng bảo sẽ thật 100%.

Em trề môi: "Bây giờ em dùng hàng giả quen rồi không dùng hàng thật được. Mà anh ơi hôm nay mình cưới nhau thì đêm tân hôn phải dùng hàng thật chứ. Thôi không thích thì đêm tân hôn em cũng cố dùng vậy".

Nhìn ngắm vợ trong giấc ngủ say tôi thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có được em. Có lẽ mọi may mắn đến với tôi là nhờ sự hiền lành phúc hậu của vợ tôi. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa. Vợ tôi đáng giá nghìn vàng.


- Cô bạn trong phòng kêu mất ví, những người còn lại nháo nhác. Thảo đổ tung túi xách của mình để chứng minh thì thấy chiếc ví của cô bạn rơi ra… Biết có người "chơi" mình nhưng Thảo vẫn phải gánh tiếng "đồ ăn trộm".

Từ sau đợt phòng trọ 3 người thuê của Luyện, ĐH KHXH&NV TP HCM khục khặc chuyện phân chia nấu ăn chung thì những việc "từ trên trời rơi xuống" cũng liên tục diễn ra trong phòng. Sau ngày Luyện phát hiện ra chiếc tủ vải của mình bị rạch một đường dài ở phía sau thì cô bạn trường Hồng Bàng bị rạch vali kéo.

Phòng 3 người, hai người bị "chơi", chắc chắn là do người thứ ba. Thế nhưng, đúng tối đó, "thủ phạm nghi vấn" lại trở thành nạn nhân khi phát hiện chiếc áo sơ mi mới mua của mình cũng bị toạc một đường dài. Từ đó trong phòng liên tiếp diễn ra trò “chơi đi chơi lại”.

Luyện thật thà: "Hôm đầu thề không phải là mình nhưng sau này, mình không 'chơi' thì bị người khác 'chơi' nên lâu lâu cũng 'nhúi' một cái. Chẳng ai nói gì đâu, bên ngoài vẫn cười nói nhưng trong bụng thì đều nghi ngờ lẫn nhau".

Ở riêng một phòng trong căn hộ chung với với ba em sinh viên, Thủy - nhân viên một công ty truyền thông sinh hoạt khá độc lập như ăn riêng, đồ dùng riêng nên không dây vào những trò "đấu đá" của mấy em. Nhưng cô lại được chứng kiến rất nhiều trò "giấu mặt" này.

Thủy kể: "Phá hỏng, hay giấu đồ đạc của nhau là chuyện ngày nào cũng xảy ra vậy đó. Như hôm trước, bé ở Quảng Trị mua vé tàu về quê, vừa đặt lên bàn đã bị giấu mất. Khóc um lên nhưng biết kêu ai, hôm trước nó mới tỉ tê là chọc hỏng ổ cứng của nhỏ khác trong phòng".

Thủy khẳng định, có người còn tự "chơi" mình để đổ lỗi cho người khác: "Có nhỏ kêu mất điện thoại nhưng sau này mình vô tình biết nó đưa cho bạn trai dùng. Nhân tiện cũng "la" lên một tiếng để "chơi khó" người khác vậy thôi. Đôi lúc mình ở chung cũng thấy bực nhưng mình không liên quan nên mặc kệ vì có khuyên cũng bằng dư".

Những trò... quá tay

Không phải sinh viên sống chung đều có hiện tượng "chơi nhau" như vậy. Nhưng thực tế, đúng như Thủy nói, khi sống chung đã có mâu thuẫn mà không tìm được hướng giải quyết thì dễ nảy sinh các trò "giấu mặt" để "xỏ" nhau. Không ít người còn phải gánh nỗi oan khi "đối thủ" quá tay.

Thảo, sinh viên trường ĐH Giao thông, "nạn nhân" của trò chơi khăm ở phòng trọ cho hay đã có lần cô muốn chết cho xong vì oan ức quá mà chẳng làm được gì.

Khi rắc rối sống chung của sinh viên lên đến cao điểm, dễ nảy sinh những màn “xỏ sau lưng” rất tai hại...


Lần đó, Thảo cùng với 4 bạn nữa thuê một nhà trọ ở quận Bình Tân. Hòa bình cũng chỉ được một thời gian đầu, sau đó thì bắt đầu nảy sinh mẫu thuẫn vì những va chạm trong cuộc sống. Những chuyện mất đồ, phá hỏng đồ đạc của nhau diễn ra miết nên Thảo cũng quen, nhưng cho đến một hôm…

Cô bạn trong phòng kêu mất ví, những người còn lại nháo nhác. Cô bạn này vốn rất "cay" Thảo vì Thảo thường bị nhắc nhở lối sống cẩu thả, bừa bộn. Biết mọi người "soi" mình, Thảo đổ tung túi xách của mình như để chứng minh, chiếc ví của cô bạn rơi ra… Thảo điếng người.

Chủ nhân mất chiếc ví lúc đó "chộp" ngay: "Hóa ra phòng mình lâu nay nuôi trộm mà không biết, làm mọi người cứ nghi ngờ lẫn nhau". Biết có người chơi mình nhưng kết cục Thảo vẫn phải gánh tiếng là kẻ trộm.

Ngọc, ĐH Sài Gòn còn bị cô bạn cùng lớp, ở chung phòng chơi một cú đau nhớ đời. Hai người khục khặc nhau từ lâu nên cứ có cơ hội là lập tức nói xấu về nhau ngay. Có đợt Ngọc bị ốm, phải nghỉ học gần một tuần thì ở lớp đã có tin đồn… Ngọc dính bầu, đi giải quyết về nên cần nghỉ ngơi. Chưa hết, tin này còn về tận tai bố mẹ Ngọc ở quê làm ông bà phải khăn gói lên gặp con gái.

"Hôm mẹ tớ lên khóc ngất, tớ ức lắm, nó chứ ai vào đây… Không lâu sau thì nó bị thằng người yêu nổi cơn ghen đánh cho một trận. Đáng đời! Thằng kia cũng cả tin, mình nói bóng gió con bé lén lút với đứa khác là tin ngay. Hai đứa ở với nhau mà lúc nào cũng phải đề phòng".

Sống trong cảnh đó nhưng Ngọc và cô bạn kia đều không hề có ý định chuyển chỗ vì: "Phòng này rẻ, gần trường mà lại do mình tìm, thích thì nó chuyển đi chứ tội gì mình… Hơn nữa, bỏ đi là hèn". Rồi Ngọc buột miệng: "Đôi lúc cũng thấy sợ cả chính mình".

Khi rắc rối trong cuộc sống chung đã lên đến đỉnh điểm dễ dẫn đến hành vi không hay của mỗi người. Những lúc căng thẳng không thể giải quyết thì chuyển chỗ ở là phương án tốt nhất vì khi "đối đầu" tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.

Như Thảo, sau lần bị oan "cầm nhầm" ví cô bạn, đã chuyển ra ngoài ở một mình tăng cường làm thêm để trả tiền phòng. Nói đến việc sống chung, Thảo rùng mình: "Giờ nghĩ đến sống chung là mình sợ, cánh con trai còn đỡ chứ con gái, nhiều chuyện lắm. Sống chung cũng cần phải có kỹ năng giải quyết các rắc rối chứ khi nó đã 'bung' ra rồi thì dở lắm".

- Chỉ cần mất một số tiền ít ỏi là khách có thể tha hồ nhảy nhót và sờ mó những vũ nữ trong quán bar, bởi vậy “bar sờ” nghiễm nhiên trở thành tên gọi của chốn vui chơi này.

Quán bar rẻ tiền


“Bar sờ” trong thành phố Lan Châu (Cam Túc, Trung Quốc) được mệnh danh là quán bar rẻ tiền quả đúng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng khi giá vào cửa tại đây chỉ có 10 tệ (khoảng 25 nghìn VNĐ). Những hoạt động giải trí cùng đồ uống tại đây cũng rẻ tiền như chính giá vé vào cửa của quán.

Tuy cũng có không khí của một quán bar với đèn màu, nhạc, sàn nhảy, những âm thanh huyên náo... nhưng “bar sờ” lại không toát lên vẻ sành điệu như những gì người ta tưởng tượng. Chỉ với vài đồ uống bình dân, khách tới “bar sờ” sẽ được bố trí chỗ ngồi với bàn ghế tuyền toàng.


Giá bo cho những vũ nữ ở đây cũng rẻ đến bất ngờ khi chỉ cần nhét cho các cô từ 5 tệ trở lên là khách có thể sẵn sàng được “dìu nhảy”. Và có lẽ “tiền nào của nấy” nên sắc đẹp của những vũ nữ tại đây cũng thuộc dạng bình dân hơn bao giờ hết.

Ngoài bia rượu, thuốc lá và nhảy nhót thì cờ bạc trá hình cũng là hoạt động thu bội tiền tại đây. Tuy mỗi trò các cược chỉ trị giá vài chục tệ nhưng mỗi tối chủ quán bar ít nhất cũng thu về vài nghìn tệ là chuyện bình thường.

Câu khách nhờ dịch vụ “sờ mó”

Có lẽ giá rẻ chỉ là một trong những yếu tố thu hút khách tới “bar sờ”, bởi hoạt động đặc trưng về đêm tại đây mới gây hứng thú và tò mò cho nhiều người. Tuy không quảng cáo công khai nhưng qua những lời truyền miệng thì ai tới “bar sờ” cũng biết rằng chỉ cần bo cho vũ nữ là có thể sờ mó thoải mái. Những vũ nữ tại đây sẽ chủ động mời mọc, câu kéo, mơn trớn khách ra nhảy với mình. Nhảy thì ít, sờ soạng thì nhiều hay ngồi vào lòng, ngồi lên đùi khách, ôm hôn nhau, những giọng nói câu kéo, mời mọc phong tình... chính là “văn hóa đặc trưng” của “bar sờ”.



Cao trào “nhảy bán thoát y”

Khoảng 12h đêm, lúc khách đã nhiều người ngà say hay thấm mệt thì “nhảy bán thoát y” chính là chiêu hâm nóng bầu không khí tại “bar sờ”. Khi ánh đèn vụt tắt cùng câu giới thiệu “màn biểu diễn độc đáo bắt đầu” vang lên cũng là lúc tiếng hò reo vang dội. Một cô gái trẻ trong trang phục váy ren đen trong suốt nhảy phóc lên vũ đài và bắt đầu lắc lư, uốn éo theo nhạc.



Cô gái uốn éo gần hết một điệu nhạc dài thì bắt đầu cởi bỏ chiếc váy “mặc như không mặc” và vẫn để lại nội y trên người. Bởi vậy, thuật ngữ “nhảy bán thoát y” cũng có phần chính xác cho màn biểu diễn này. Khách khứa phía dưới không ngừng la hét, nhất là những người đàn ông say rượu thì động tác và ngôn từ của họ càng trở nên phấn khích.

Đặc biệt là trong giai đoạn màn biểu diễn bốc lửa này diễn ra thì “bar sờ” quy định “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Mọi cánh cửa, lối đi đều được đóng kín và có bảo vệ canh chừng cẩn thận. Khi phóng viên nài nỉ ra về với lý do có việc đột xuất thì được bảo vệ lạnh lùng tuyên bố “10 phút nữa muốn đi đâu hẵng đi”. Để ngăn chặn khách chụp ảnh hay quay phim, một đội ngũ bảo vệ khác cũng được bố trí khắp nơi trong bar để kịp thời phát hiện những ai lăm le “vi phạm luật chơi”.



Khi tiếng nhạc chát chúa cùng màn biểu diễn đầy phấn khích kết thúc thì những cánh cửa sẽ được mở ra và khách khứa cũng ào ra như “thú sổ lồng”. Còn lại những ai chưa hết hưng phấn sẽ lại nhảy lên bục tiếp tục quay cuồng chẳng giống ai. Lúc này phóng viên mới chú ý, tại đây không hề có “đường sinh mệnh” khi tìm mỏi mắt vẫn không thấy biển chỉ dẫn lối đi thoát hiểm ở đâu.

Cư dân bức xúc

Tuy không phải là chốn ăn chơi sành điệu bậc nhất nhưng đây cũng chính là nguyên nhân làm tăng thêm sự mất trật tự trị an của khu vực này. Bởi giá cả “cạnh tranh” cộng thêm dịch vụ “phong phú” nên vô hình chung đây đã trở thành chốn ăn chơi của các tầng lớp trong xã hội, không nhất thiết là dân chơi thứ thiệt hay người sành điệu có tiền. Từ người có tiền, đến người lao động phổ thông, thậm chí cả học sinh sinh viên cũng trở thành khách hàng tiềm năng của quán bar này.



Và bất cứ một chốn ăn chơi nào cũng khó tránh khỏi những biểu hiện tiêu cực của các tệ nạn xã hội như: ma túy, mại dâm, gây rối trật tự công cộng, ảnh hưởng môi trường sống của người dân trong khu vực... Rất nhiều thư và điện thoại tố giác của những người dân sống quanh khu vực “bar sờ” đã được gửi tới tòa soạn. Những người dân quanh đó cho biết, một vài lần cảnh sát có ập vào kiểm tra “bar sờ” nhưng không hiểu sao đến nay nó vẫn tồn tại và hoạt động ngang nhiên mặc cho người dân lên án, khiếu nại.

Followers

Video Post