- Tôi vẫn hay gọi vợ anh là "mẹ", xưng "chị" với các con anh, tôi sống dưới danh nghĩa “con gái hờ” của anh như vậy, đã từ rất lâu rồi...

Tôi vẫn gọi anh với cái tên thân thuộc “Pa”. Tôi thường trêu anh: "Kòi gọi như vậy không phải là gọi ba đâu nhé. Mà là từ 'Pa' trong chữ 'ù pa' tiếng Hàn Quốc đó, có nghĩa là anh ý!". Còn anh chỉ cười và bảo: "Ba hay 'ù pa' thì anh vẫn sẽ mãi yêu thương tôi thật lòng...



Tôi nhớ lại lần hai đứa gặp nhau. Hồi đó, hoàn cảnh của tôi rất khó khăn. Đó cũng là khoảng thời gian tăm tối nhất. Tôi bị người yêu lừa dối rồi phản bội. Tôi đau đớn tột cùng. Tôi đã yêu hắn, tin tưởng hắn, trao cho hắn cái thứ quý giá nhất của đời con gái. Vậy là 20 năm gìn giữ, cuối cùng tất cả đã tan biến bởi một phút yếu lòng. Để rồi hắn quay lưng bỏ tôi lại một mình, bơ vơ, lạc lõng...

Một ngày không xa, bỗng dưng hắn quay trở lại. Một lần nữa, tôi mềm lòng trước những lời xin lỗi của hắn. Có ai ngờ đâu hắn đã lao vào con đường cờ bạc, lô đề. Hắn cầu xin sự giúp đỡ ở tôi. Lúc bấy giờ tôi cũng chỉ là một đứa sinh viên, làm sao có nhiều tiền vậy mà giúp hắn? Cái duy nhất đáng giá lúc bấy giờ tôi có là chiếc thẻ sinh viên. Tôi cho hắn mượn "cắm" để lấy tiền trả nợ. Vẫn hy vọng hắn sẽ làm lại cuộc đời, thế nhưng tôi lại bị hắn lừa.

Suy sụp tinh thần, gánh trên vai một khoản nợ. Tôi cũng đã định về nhà và mong sự tha thứ, giúp đỡ của gia đình. Nhưng lại thấy sợ… Trong suy nghĩ của ba, tôi là đứa con gái ngoan. Tôi không muốn làm ba buồn. Suốt khoảng thời gian đó, tôi không biết phải đi đâu về đâu. Một mình lang thang giữa chốn phồn hoa đô thị tấp nập. Tôi đã định buông xuôi để tất cả. May mắn sao ngày hôm đó, tôi đã vô tình gặp anh.

Anh đã xuất hiện đúng lúc. Anh hiểu và thông cảm trước những gì mà tôi đã trải qua. Anh là người đã cho tôi biết rằng, trên đời này vẫn còn nhiều lắm những tấm lòng nhân ái. Tôi chỉ nhớ anh bảo với tôi: "Sống trên đời phải có một tấm lòng”. Anh cho đi rất nhiều mà không mong sẽ nhận lại. Chỉ mong tôi sẽ cố gắng để vượt qua. Vậy là tôi đã có tiền trả cho người ta để lấy thẻ sinh viên về và lại tiếp tục đến trường.

Những ngày sau đó, anh vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm động viên tôi. Tôi quý anh đơn giản là một sự biết ơn. Bởi khoảng cách tuổi tác không cho phép chúng tôi đến gần nhau hơn nữa. Với lại, anh cũng đã có gia đình. Vợ anh hiền hậu, xinh đẹp, họ cũng đã có với nhau hai đứa con trai thông minh, học giỏi. Tôi và anh vẫn cố giữ khoảng cách. Tôi chỉ xưng hô anh-em khi chỉ có 2 người. Nhưng ra ngoài tôi luôn mồm gọi “Pa ơi. Pa à”...

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi và anh không tiến xa hơn nếu như không có một ngày… Tai họa vô tình ập xuống gia đình tôi. Ba tôi ngã bệnh nặng, chỉ còn mình mẹ lo toan gánh nặng gia đình. Thế nhưng rồi không lâu sau thì sức khỏe của mẹ cũng giảm sút trầm trọng. Tôi là chị cả, cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cắp sách đến trường. Em tôi khi đó mới chập chững bước chân vào cổng trường đại học. Tôi không biết phải làm sao? Một lần nữa anh lại ở bên cạnh, giúp đỡ tôi vượt qua những giây phút khó khăn nhất.

Anh lo lắng, quan tâm đến tôi rất nhiều cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi đã “nợ” anh rất nhiều. Anh không bắt tôi phải trả bằng bất cứ cái gì. Anh muốn tôi sẽ đến bên anh nhưng đó không phải là sự ép buộc. Đến giờ nghĩ lại tôi mới biết, ngày đó tôi đến với anh không phải là để trả nợ gì hết. Mà đó là sự tự nguyện, là thứ tình cảm tôi không cưỡng nổi lại trái tim.

Tôi đã yêu anh. Mối quan hệ bí mật ấy kéo dài suốt 2 năm. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá đẹp, và cũng nhờ mối quan hệ của anh nên giờ tôi đã có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước. Trước mặt mọi người, tôi đã quen với cái danh là "con gái nuôi" của anh. Tất nhiên, cả gia đình anh cũng biết rất rõ điều ấy. Tôi vẫn hay gọi vợ anh là "mẹ", tôi là "chị" của các con anh, tôi đã sống với cái danh “con gái hờ” của anh như vậy, đã rất lâu rồi.

Cuộc sống vật chất đầy đủ, anh không để tôi thiếu bất cứ cái gì. Thế nhưng nhiều lúc trong lòng tôi cảm thấy chống trải vô cùng. Anh vẫn nói, anh yêu tôi nhiều,nhiều lắm, song cũng không muốn giữ tôi lại cho riêng mình. Bởi tôi còn quá trẻ, còn cả tương lai phía trước nữa. Bây giờ ổn định cuộc sống rồi, anh bảo tôi hãy chọn lấy một người và anh sẽ trở thành người “Ba” thật sự của tôi. Thế nhưng mà…

Dường như trái tim tôi đã đóng chặt mất rồi. Nơi đó chỉ dành riêng cho mình anh mà thôi. Có những lúc đứng một mình trong góc khuất, lén trộm nhìn anh hạnh phúc bên gia đình, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi chạnh lòng. Những ngày cuối tuần tôi chỉ có một mình. Những ngày lễ, kỷ niệm cũng chỉ một mình. Nhưng tôi vẫn mãn nguyện, bằng lòng với tình yêu mình đang có.

Tôi biết anh yêu tôi bằng tình yêu lớn lao như thế nào. Tôi trân trọng sự chân thành trong tình yêu anh dành cho tôi. Nhưng hôm nay tôi đã khóc. Tôi khóc vì lòng mình cảm thấy mệt mỏi. Tôi không đủ sức đấu tranh với chính mình. Tôi buộc phải lựa chọn. Nhưng tại sao tôi vẫn không thể nào xóa được hình bóng của anh trong trái tim mình. Tôi ko biết phải làm sao bây giờ nữa. Tôi rất cần một lời khuyên.

- Thế nhưng, anh đã không chỉ dừng lại ở đó, anh bới móc quá khứ của em, đay nghiến, sỉ vả em chẳng khác gì một con điếm cả…


Em không biết mình phải làm gì để anh hiểu được tình yêu của em nữa!


Anh đã từng yêu bạn thân em, một cô gái ngoan hiền, nhu mì, nữ tính… Em dường như trái ngược hoàn toàn với cô ấy! Em không xinh đẹp, cũng chẳng dịu dàng… nhưng em có một vẻ gì đấy rất cuốn hút! Và anh để ý em cũng vì điều đó!

Em đang học ngành thiết kế thời trang, cái ngành rất cần có một tâm hồn biết yêu cái đẹp, phải năng động và luôn đòi hỏi sự đam mê… nhưng đó cũng chính là nguyên nhân khiến tình yêu của chúng mình sắp tan vỡ!

Những ngày tháng qua, được anh yêu thương, quan tâm, chăm sóc… em đã rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh! Em ngỡ tưởng mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên trong cuộc đời này! Nhưng nào đâu ngờ…

Anh suốt ngày nghi ngờ em, dằn mặt em vì những cuộc điện thoại, những tin nhắn hỏi thăm của bạn bè… Và những ngày tháng yêu thương ấy vội qua… Những trận ghen tuông, cãi vã cứ liên tiếp xảy ra! Em nín nhịn, chấp nhận vì em không muốn đổ thêm dầu vào lửa, em không muốn anh hiểu nhầm và nghi ngờ em như thế nên em tự thu mình lại trong thế giới của riêng mình, đổi số điện thoại để chỉ liên lạc với những người thân và bạn bè của mình nhưng anh vẫn chưa bằng lòng với điều đó…


Em không xinh đẹp, cũng chẳng dịu dàng… nhưng em có một vẻ gì đấy rất cuốn hút!


Hôm trước, em gửi nhầm tin nhắn cho một đứa bạn thân: “Mình ơi! 8h người ta qua nhà mình rồi lên nhà anh H lấy đồ với ta nha!”. Và cũng chẳng hiểu sao em lại gửi nhầm vào số máy của anh, để rồi anh lại hiểu nhầm và nói em lừa dối anh! Mặc dù em đã thanh minh là chẳng có gì mờ ám ở cái tin nhắn ấy cả nhưng anh không thèm nghe em nói và không ngớt lời mắng nhiếc em! Thật lòng em rất buồn vì thái độ ấy của anh! Chẳng nhẽ tình yêu của anh dành cho em chỉ có thế thôi sao? Chẳng nhẽ anh không có đủ niềm tin vào tình yêu của chúng mình bấy lâu sao anh?

Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì với cuộc nói chuyện giữa chúng mình ngày hôm ấy! Để rồi em đã hiểu ra nguyên nhân bấy lâu nay anh muốn cãi vã với em là anh không quên được quá khứ của em!

Trước khi đến với anh, em cũng đã từng yêu một người, anh ấy là mối tình đầu của em và cũng là người đầu tiên em trao tặng sự trong trắng của mình! Và khi chúng mình tìm hiểu nhau, em cũng đã thẳng thắn tâm sự với anh điều đó… và anh đã chấp nhận bỏ qua tất cả để đến với em! Anh bảo anh yêu em, cần em chứ không phải yêu trinh tiết của em! Hơn nữa, quá khứ chỉ là quá vãng mà thôi… nó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì trong thực tại, trong tình yêu của chúng mình nữa!


Liệu em có nên tiếp tục mối quan hệ này với anh nữa hay không?


Vậy mà hôm ấy anh đã thẳng thừng hỏi em rằng “Em đã từng quan hệ với người ta bao nhiêu lần rồi?”. Em đã không muốn nhắc đến chuyện ấy, không muốn ám ảnh bởi những hình ảnh ân ái bên người cũ nữa… thì tại sao anh lại nhắc đến làm gì? Anh có biết được em đã sốc như thế nào khi nghe câu hỏi ấy của anh không? Thế nhưng, anh đã không chỉ dừng lại ở đó, anh bới móc quá khứ của em, đay nghiến, sỉ vả em chẳng khác gì một con điếm cả… Và đến tận giờ phút này, em vẫn không dám tin đấy là những câu nói từ miệng anh thốt ra…

Anh đã từng nói anh bỏ qua tất cả và chỉ cần em, chỉ cần tình yêu của em mà thôi! Vậy mà giờ đây anh lại hỏi em những câu hỏi đau đớn đến tận cõi lòng ấy! Em đang tự hỏi mình: Liệu em có nên tiếp tục mối quan hệ này với anh nữa hay không? Em không biết mình phải làm gì để anh hiểu được tình yêu của em nữa!

Em biết rằng, mình còn yêu anh rất nhiều! Nhưng nếu như em cố gắng níu kéo, cố gắng để anh hiểu được tình yêu của em dành cho anh thì sẽ không biết bao nhiêu lần nữa anh ghen tuông, nghi ngờ em và nhất là xóa được những hình ảnh trong quá khứ của em?

- Con đĩ kia, mày định trốn hả? Nuôi cho mày no bụng rồi mày định trốn! Không dễ vậy đâu, mày còn phải trả khoản nợ ấy.

Không muốn làm ở chốn này, chật chội và nóng bức quá. Tôi cần một chỗ có sự trú ngụ của tình người, dù là ít ỏi. Tuyệt nhiên ở đây không có. Khi lòng đã dâng lên cảm xúc chán nản thì không muốn làm gì. Tìm cách bỏ trốn thôi.

Quyết định việc đó một cách nhanh chóng. Tôi còn phải trốn tránh Hải nữa. Anh không còn gọi điện vì mấy gã bảo kê đã buông lời dọa nạt, do tôi dặn họ trước. Và thi thoảng đứng đợi tôi ở phía bên kia đường, mong sao có lúc tôi ra khỏi nhà.

Mấy đứa con gái định bỏ trốn cùng tôi, nhưng chúng sợ. Nơi này dễ vào khó ra. Chúng bảo tôi cứ trốn trước, chúng sẽ tìm cách đi sau. “Đi thì cùng một thể, tao trốn đi chúng mày không còn cơ hội đâu”- Tôi nói. Chúng nghe ra, vậy thì cùng trốn nhé. Mấy đứa nắm tay nhau.

Những đứa con gái không trốn cùng chúng tôi, dù ghen ghét nhưng không muốn nói cho ai ý định này. Đi khỏi nơi đây, coi như chúng lôi được cái gai trong mắt.

Đêm hồi hộp thở, tim tôi đập rộn lo sợ, nhưng phải bước qua thôi.

Một cái bước dài là đến bên kia, có thể là một vùng sáng, hay một vùng tối, nhưng không phải nơi này. Tôi đưa tay đỡ ngực cho tim khỏi bật ra ngoài. Thời khắc đã đến. Đi.

Ba đứa kia chạy trước còn tôi chạy sau. Một tiếng quát giật lại. Tôi run bắn người. Tên đô con uỳnh uỵch chạy theo, chẳng được bao lâu thì hắn đuổi kịp. Bốn đứa chạy còn mình tôi rớt lại. Tôi rụng rời chân tay, tự bảo thế là xong đời. Trượt chân, tôi ngã dúi dụi.

Tên đô con túm tóc tôi, lôi giật lại. Cánh cửa trước mặt đóng sầm. Một dúm tóc đã dứt khỏi đầu, đau buốt tận óc. Bị lôi xềnh xệch giống như người ta lôi bao tải vứt rác xuống phố. Có phút hắn cầm tóc nhấc hẳn tôi lên. Tôi bị dẫn tới trước mặt người đàn bà quanh năm bụ phấn để lừa người, quen gọi là má mỳ. Má mỳ có khuôn mặt đanh đanh, lạnh như tiền và luôn có một chế độ khắc nghiệt với nhân viên chúng tôi dù luôn miệng đạo đức. Mụ ngoa ngoắt chửi:

- Con đĩ kia, mày định trốn hả? Nuôi cho mày no bụng rồi mày định trốn! Không dễ vậy đâu, mày còn phải trả khoản nợ ấy.

Mụ ta ra hiệu, tên đô con khác đưa lên một điếu thuốc và châm lửa cho mụ. Hơi thuốc ma quái kia bắt đầu phả ra, mụ kênh kiệu và có vẻ giống một người sành điệu. Kiểu cầm và hút chứng tỏ điều ấy.


Từ biệt một nơi đã bị hao mòn, sau đây là con đường nào tôi không biết.


- Mày không biết hậu quả của mấy con trước bỏ trốn ư? Sẽ sớm biết thôi.

Đôi mắt mụ đỏ au như lửa đốt, cảm tưởng như muốn thiêu sống tôi. Ngồi thụp dưới đất như cây dưa héo, tôi van nài họ, tất cả. Như mẹ tôi đã từng van nài mấy người đàn ông, van nài số phận. Không cảm thông nỗi đau đớn này. Nảy ra ý nghĩ, những nơi như thế này thường không có tình người, chỉ có lợi dụng, tiền bạc và bỉ ổi. Tiền bạc là phẳng được nếp nhăn tuổi tác, mua niềm hạnh phúc và tiếng cười. má mỳ bỏ đi, ném ánh mắt khinh bỉ cùng cái bĩu môi, dặn đám bảo kê: “Chạy, cho chúng mày chặt chân”.

Ngồi bệt xuống đất, lát sau Nga – đứa con gái trốn cùng tôi bị dẫn đến, cụng bị mụ túm tóc như tôi. Vậy là chỉ hai đứa trốn được. Nó vừa khóc vừa van nài. Và nhìn tôi.

Má mỳ lại đi ra, trợn trừng con mắt lửa giận dữ. Một tên thông báo: “Con này chạy đến đầu phố thì bị con tóm được, xử nó thế nào hả u?”. “Từ từ đã” mụ khoát tay. Hai đứa tôi mỗi đứa dính một đá của mụ vào mặt, điếng người.

- Hai đứa mày phải chịu tội thay cho hai đứa kia.

Nga không có nhan sắc bằng tôi, nó bị phạt nặng. Mấy tên bảo kê nói xấu xí không ai tiếc. Chúng cười ha hả giễu cợt. Có người nói trước đây, những đứa chạy trốn bị bắt đều phải chịu hình phạt cắt hai núm vú. Không ngờ những sự trừng phạt đối với kẻ chạy trốn lại nghiệt ngã đến thế, tưởng chỉ là dọa nạt cho những đứa vào đây. Ôi, Nga bị chúng cắt mất hai núm vú, sẽ không còn làm được gì, tan hoang đời còn gì. Con đường kiếm tiền của nó đã bị lũ ác ôn cắt đắt rồi. Tận mắt nhìn nó bị trừng phạt, máu từ hai bầu ngực tuôn ra, tiếng kêu thét van nài xoáy vao lòng tôi. Con tim ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ rung động, mà đối với một loại người…



Nga nằm vật dưới đất. Khi máu cầm lại thì cũng là lúc nó không đủ sức khóc thành tiếng, hai con mắt sưng lên thâm đen thành hai cái bọng. Qua đêm ấy, nó bị đuổi ra khỏi nơi này. Bọn bảo kê lôi ra đường.

Đến lượt tôi. Khi chúng đưa ánh mắt về phía tôi, chân tay tôi bủn rủn. Sẽ làm sao khi không còn núm vú? Tôi sẽ đập ngay đầu vào tường để chết đi. Không thể chịu đựng sự nghiệt ngã nào hơn. Tên bảo kê quệt con dao ngang mặt tôi, miệng phả ra hơi thum thủm. “Cô em yên tâm, xinh thế này, còn dùng được, không bị cắt núm vú đâu”.

Tôi bị trói và nhốt trong phòng kín, chờ ngày chịu hình phạt. Trước khi vào đây tôi đã nhận một số tiền bán mình để đưa mẹ chạy chữa thuốc thang. Tôi nợ khoản đó. Phải phục vụ, tiếp khách để trả dần. Chưa trả xong thì chưa được đi, mà trả xong chưa chắc đã đi được. Phải đắn đo rất nhiều, và tôi quyết định đem số tiền mình đã khổ sở dành dụm ra để… cứu chuộc mình. Định mang về giúp mẹ, với số tiền đó mẹ sẽ bớt khổ. Không được nữa rồi, phải hy sinh tiền thôi, không thể tù đọng ở đây mãi mà chịu cảnh rã rời thân xác tinh thần. Ra đi để làm lại.

Mụ má mỳ đồng ý, đám bảo kê đồng ý. Thấy mình may mắn! Tôi trắng tay bước ra đường. Từ biệt một nơi đã bị hao mòn, sau đây là con đường nào tôi không biết. Còn hiện tại, tôi đang dầm mình trên con đường chan chát nắng không bóng cây.

- Chỉ vì hận những người đàn ông đối xử tàn nhẫn với mẹ mình mà em phải lao vào những cuộc tình chớp nhoáng để trả thù sao em?

Hôm nay là cuối tuần, ngoài trời ánh điện đường còn chưa tắt. Ánh sáng của điện đường ngả màu vàng, màu của chút gì đó ấp áp xua tan cái lạnh của một ngày sớm.

Tôi rời thủ đô hoa lệ để đưa nhỏ đó về trên quê trên chuyến xe khách liên tỉnh. Nhỏ đó là con gái chị gái tôi.

Đi trên một trăm cây số thế là con đường thân quê mình cũng đã tới. Bước chân xuống xe dạo bộ và về tới nhà ngôi nhà thân quen cũng là 9h sáng. Vì tôi phải trở lại ngay thủ đô để chuẩn bị bài cho ngày hôm sau nên tôi không nghỉ một ngày nào dù đó là ngày cuối tuần.

Bữa cơm trưa đã xong tôi và mấy đứa cháu ngồi cùng để chia bánh kẹo cho chúng và chuẩn bị kẹo cho nhỏ đó mang vào lớp cho các bạn.

Cũng không hiểu tại sao hôm nay có một cảm rất quen, một thứ gì đó rất gần gũi. Dường như nó vô định… tôi không thể hình dung nó là cái gì đang vương trong tâm trí mình. Rồi điều lạ đó cũng đã đến với một tin nhắn có số lạ mà lại quen. Lạ vì tôi không muốn save, còn quen vì số điện thoại này tôi đã nhắn tin cho nó bao lần rồi. Nhưng đó chỉ là những ký ức buồn, chỉ là thứ mà tôi luôn luôn cố gắng muốn quên.

Có lẽ bản chất lẳng lơ của em chiếm lấn hết tâm hồn của em?


"Anh à,bây giờ anh đang ở đâu vậy? Em đang ở bãi biển Quất Lâm này" từ một số 097…" . Nơi đó là bãi biễn tắm duy nhất của tỉnh tôi.Đọc xong tin nhắn này có lẽ tôi cũng không hiểu tại sao nữa lại có sự trùng hợp như thế này được.

Tôi và em, hai đứa cách nhà trọ nhau chưa đầy 200m. Cũng chỉ yêu nhau vài tháng rồi chia tay.

Hôm nay tôi về quê và mang theo một cảm giác lạ đó. Có lẽ cảm giác lạ đó bây giờ mọi người cũng có thể đoán ra là gì rồi.

Tại sao vậy? Cuộc sống thật trớ trêu thay! Tôi đang cố gắng sống tháng ngày không yêu. Tập riêng cho mình một cuộc sống thật vất vả với lịch học kín tuần. Ngày hôm nay về quê, tưởng chừng sẽ có cảm giác thoải mái nhưng duyên hai đứa đã an bài và nó như một nhát dao khứa sâu vào vết thương còn chưa lành.

Em là người con gái cũng không có gì là nổi bật và xinh đẹp ngoại trừ nước da trắng ngần và đôi mắt như một thiên thần. Tôi yêu em cũng vì làn và đôi mắt thiên thần ấy.

Nếu như lòng em trắng như chính làn da em, tâm hồn sáng trong như đôi mắt thiên thần của em có lẽ hai đứa đã rất hạnh phúc. Em dưới con mắt của bao người ở đây là cô gái lẳng lơ, còn trong mắt tôi dường như nó còn dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn nữa... Không hiểu tại sao em trong tâm trí em lại nghĩ và làm vậy? Tôi biết rằng,về mặt tình cảm em là đứa con gái rất thiệt thòi. Em chỉ còn tình thương của người mẹ. Phải chẳng vì sự căm hờn số phận của mình nên em lao vào nhưng cuộc tình để trả thù những người đàn ông đã làm mẹ và em khổ. Dường như sự căm hồn lấy đã lấn át đi tình yêu chân thành mà ngày đầu hai đứa vun đắp với bao nhiêu kỳ vọng vào tương lai.

Phải chẳng vì sự căm hờn số phận của mình nên em lao vào nhưng cuộc tình để trả thù những người đàn ông đã làm mẹ và em khổ.


Buổi tối hai đứa cùng về phòng trọ nhỏ riêng của mình, những tưởng khi đó em sẽ thôi không khơi dậy ký ức buồn của tôi... Ngược lại em nhắn tin cho tôi rất nhiều. Tôi tự hứa với lòng mình quên nhỏ đó đi, đừng để lòng mình yếu mềm với những thứ trước đây mình nghĩ về nhỏ nữa!

Một tin, hai tin, rồi đến tin thứ sáu hay thứ bảy gì đó tôi không cầm được lòng mình về những ký ức của hai đứa! Những buối tối sánh bước bên nhau dưới hàng cây hoa sữa… Nó đã đánh chiếm tâm hồn tôi, nơi yếu đuối nhất của một đứa con trai như tôi. Tôi bắt đầu quay ra nhắn tin và em vẫn như ngày nào. Em vẫn tỏ vẻ là cô gái ngây thơ nhưng em đâu biết rằng, tất cả những gì em cố gắng che đậy tôi đã biết hết! Em vẫn một câu nói "Em xấu ai thèm lấy em. Chắc em phải ở nhà với mẹ rồi". Con người em lúc này là một con người khác. Thật trơ trẽn biết bao? Nó đối lập với bề ngoài hay những ngày ban đầu mình gặp nhau em à. Tôi cố kìm lòng mình và hứa với lòng mình sẽ không nhắn tin, không gọi cho em nữa… nên tôi chủ động bằng tin nhắn cuối cùng cho em "Xin lỗi anh còn nhiều bài phải học. Nếu em rảnh thì hãy đi ngủ đi", Rồi tôi tắt máy.

Có lẽ bản chất lẳng lơ của em chiếm lấn hết tâm hồn của em? Nhưng có điều mà tôi muôn nói với em "Hãy từ bỏ sự trả thù vô lối, và tìm kiếm cho mình một bờ vai vững chãi để làm điểm tựa". Ở nơi đây tôi vẫn hằng ngày cầu mong cho em hạnh phúc!

- Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng.

Tôi tự mình làm cơn nắng, rồi bất chợt ùa mưa. Điều đó làm Hải loay hoay, và anh cố níu kéo, như cố giữ đám mây trĩu nặng đứng mãi trên bầu trời.

- Em hãy nghe anh đi, hãy để anh làm việc đó.

Hải gọi điện, giọng tha thiết. Tôi cố tỏ ra phũ phàng. Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi biết, điều đó lại là sự thiệt thòi với vợ con anh. Anh quan tâm đến tôi chân thành, tình cảm của anh là thật. Mẹ tôi từng bị phản bội, tôi không muốn vợ Hải phải chịu cảnh ngộ ấy.

- Hãy từ bỏ ý nghĩ của anh đi. Anh cũng không cần phải gọi điện cho em. Anh đừng đến đây tìm em nữa.

Tôi cúp máy, anh lại gọi. Điện thoại rên não ruột, bần bật rung. Tôi không bắt máy, sợ phải nghe thấy những lời quan tâm của anh. Lúc này, thực sự tôi phải chạy trốn anh, trốn khỏi sự quan tâm khắc nghiệt, và nếu tôi nhận lời, càng ngày tôi càng héo úa. Tôi đứng nhìn điện thoại, nước mắt trào ra, nghẹn ngào. Anh Hải ơi, em không muốn anh khổ vì em, anh còn gia đình. Tự em sẽ cứu đời mình.

Đêm vắng khách, đi ngủ sớm. Một đứa con gái khác gõ cửa gọi tôi dậy, nói là anh Hải tìm. Tôi chần chừ không muốn tiếp. Gọi đến lần thứ hai, giọng nó gắt gỏng: “Mày ra nhanh kìa, để anh ấy ngồi đến sáng hay sao?”. Tôi miễn cưỡng đứng dậy. Hải đang ngồi, dáng khắc khổ trong bóng đêm, phì phèo điếu thuốc.

- Sao em ác với anh thế? Anh gọi rất nhiều mà em không thèm nhấc máy. Em khinh anh đến thế ư?

Tôi đứng ngây người, lòng mong mỏi một sự cảm thông từ anh. Tôi úp mặt về phía nhiều bóng tối. Hai mắt mờ nhòa.

Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ.


- Anh đừng giận em, em chỉ không muốn phiền anh thôi. Hãy hiểu cho em.

- Đừng nói thế, anh làm được mà.

- Không, em tin anh, anh hãy để em tự thôi. Hãy về đi.

- Kìa Vy, em…

Tôi giật giọng:

- Anh về đi, đừng nói thêm gì nữa!

- Em…


Tôi bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Con tim nhoi nhói đầy vết thương. Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng. Dứt khoát như vậy, để Hải quên đi.

Phải mất gần một tiếng Hải mới chịu bỏ đi. Ngần ấy giây phút tôi ngấu nghiến nỗi đau. Những đứa con gái bên cạnh gắt gỏng như tiếng còi xe: “Thôi đi bà ơi, khóc lóc cái nỗi gì. Không muốn gặp thì bảo bọn nó đuổi đi là xong. Như chúng tao đây, làm gì có nước mắt mà phung phí. Với lại chúng tao chẳng dễ khóc được như thế”. Có đứa còn vỗ vào cái mông trần đen đét của mình để phản đối tiếng khóc của tôi. Sau đó, phải mất một đêm ấy nữa không ngủ được. Tôi nghĩ về mẹ, về ngày mai – một cái gì đó chính tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi trợn trạo nuốt nghẹn những cảm xúc vào lòng…

Trời nắng. Mùa hè rót lên tán phượng những chùm hoa rực lửa. Tiếng ve râm ran tô điểm cho hè. Tôi ôm ngang lưng anh như một tình nhân.

Nhà nghỉ N. gọi chúng tôi đến tiếp khách, bị công an ập vào. Lúc đó có mấy người khách và nhân viên đang “hoạt động” trên phòng. Cái mật hiệu “H. ơi cho anh vào với” đã bị bọn họ tìm hiểu căn nguyên và sử dụng. Có thể có công an từng giả khách lên phòng, gọi nhân viên. Mỗi khi có khách đang nghỉ cùng nhân viên, cánh cửa gỗ to tướng chặn phía sau được khóa trái lại, có người giữ cửa, ai ở đằng trước muốn vào phải được sự hướng dẫn của nhân viên trực. Nếu không có nghi ngờ nào, nhân viên chỉ cần nói: “H.ơi cho anh vào với”, người giữ cửa mới mở khóa.

Cánh cửa mở ra, người giữ cửa liền bị cái dùi cui điện đặt lên đầu. Tất cả nhân viên đằng trước cũng thế. Công an nhanh chóng ào lên các tầng như hổ săn mồi. Họ mở cửa phòng vào, theo quy định, khi thực hiện chuyện quan hệ đó không ai được khóa cửa. Công an bắt quả tang ba đôi. Trong đó có tôi.

Ba vị khách kém may mắn bị đưa đi một nơi, chắc sẽ bị phạt nặng. Ba đứa chúng tôi bị đưa đi trại ở Lộc Hà. Cảnh này chúng tôi chịu quen rồi. Chỉ là tạm ra khỏi ao tù đến một cái giếng bạc đục. Không phải bị bắt giam lần đầu nên chẳng tỏ ra sợ sệt. Chủ nhà nghỉ sẽ cứu chúng tôi ra. Theo như được biết, các trại phục hồi nhân phẩm không còn chỗ chứa. Có người mang cơm cho ăn. Công an dọa cảnh cáo: “Lần sau bắt được cho đi tù mọt gông. Thả ra phải về quê làm ăn lương thiện, không được tái phạm nghe chưa?”.

Tất cả đồng thanh hô “Vâng ạ, sẽ làm ăn lương thiện”. Ra khỏi cửa đã có đứa bô bô: “Về quê thì thử hỏi chúng mày còn thi thoảng có tiền uống bia không?”. Đứa khác quát tháo đứa kia im mồm.


Từ đó tôi gắn bó với anh - một chuyện lạ lùng chưa từng thấy!


Ông chủ nhà nghỉ bảo phải chi rất nhiều tiền mới đưa chúng tôi sau bốn ngày giam trong trại. Mồm nhai kẹo cao su, ông nhổ toẹt.

- Mẹ nó! Thế là đi đời cả tháng nay. Lần sau càng phải cẩn thận.

Ông tức giận cũng vì chiến lược “Dùng gái nhà gà cán bộ” không hiệu quả. Những cô gái đẹp của nhà nghỉ được cử đi tiếp không công cho cán bộ. Hải hỏi tôi:

- Sau đây em sẽ làm sao? Có về quê làm ăn lương thiện không? Mẹ em chắc mong em lắm.

Khi đó, Hải chưa nói là sẽ cứu tôi thoát khỏi chốn này. Chúng tôi mới gặp nhau và tôi đã tâm sự với anh về hoàn cảnh của mình. Để tôi đừng buồn, anh thường xuyên đến và mang cho tôi niềm vui. Tôi đau khổ nhiều, niềm vui nhỏ bé cũng trân trọng.

- Về làm sao được hả anh. – tôi nói như khóc – Em bị đẩy đi không thể về được nữa. chuyện vừa rồi chỉ là tình trạng bắt cóc bỏ đĩa. Công an thừa hiểu thả chúng em ra là chúng em lại đi làm, không chỗ này thì chỗ khác.

Hải thở dài, mắt anh mỏi nhừ nhìn xa xăm. Để xóa đi cơn thất vọng vừa trải qua, và ngưng ngơi nỗi buồn trong lòng tôi, anh rủ tôi đi chơi. Tôi nhận lời.

Trời nắng. Mùa hè rót lên tán phượng những chùm hoa rực lửa. Tiếng ve râm ran tô điểm cho hè. Tôi ôm ngang lưng anh như một tình nhân. Từ đó tôi gắn bó với anh, một chuyện lạ lùng chưa từng thấy, không ngờ đó lại là giây phút để có sự gắn kết sau này.

- Anh hỏi có muốn đi chơi phố? Tôi từ chối vì còn nhiều khách phải tiếp. Anh đưa tôi tiền và tạm biệt bằng một chiếc hôn dài. Tự dưng thấy lòng mình dâng lên một niềm cảm mến khôn tả.

Gặp Hải cách đây đúng hai năm, lúc đó tôi nghĩ anh chỉ là người khách bình thường, mua bán xong rồi đi, như bao đám mây bay qua cuộc đời. Mấy hôm sau anh lại quay lại, chủ động gọi tôi. Anh mặc bộ com-lê, cà vạt đỏ, tươi như hoa. Tôi hỏi, anh nói rằng vừa cùng sếp ký được một hợp đồng béo bở. Mấy ông sếp cầm phong bì, nhảy lên xe đến quán nhậu. Việc ký kết diễn ra ngay ở quán nhậu.

- Em chiều anh chứ? – Hải hỏi.

- Nếu anh thích, làm cho người khác sung sướng là nghề của bọn em mà.



Cứ bốn ngày anh lại đến một lần, tôi hào phóng dâng hiến


Hải cười sung sướng. Anh vào bồn tắm, kỳ cọ sạch sẽ. Tôi nhâm nhi quả quýt trên giường đợi anh. Hải vươn hai tay sảng khoái. Anh lên giường, ôm ngang người tôi và bắt đầu ngấu nghiến ân ái. “Anh sẽ cho một phần thành công của anh. Một phần thưởng”. “Thưởng gì cho em nào? Tôi hỏi và áp má mình vào má anh, âm ấm, ran rát vì hàng ria con kiến và mái tóc mai mới cắt. Hải thục tay vào nách làm nhồn nhột cả người, tôi bụm miệng cười. “Cho em một triệu nhé, thích mua gì thì mua”. “Vâng”. Với tôi, Hải luôn hào phóng, không phải chỉ một lần và cả những lần gặp sau nữa. Hôm đó chúng tôi có một buổi tối vui vẻ bên nhau. Anh hỏi có muốn đi chơi phố? Tôi từ chối vì còn nhiều khách phải tiếp. Anh đưa tôi tiền và tạm biệt bằng một chiếc hôn dài. Tự dưng thấy lòng mình dâng lên một niềm cảm mến khôn tả. Hay là đã yêu anh rồi? Và đêm đêm nỗi nhớ bùng lên trong căn phòng chật hẹp, tôi bỏ ra ngoài tìm một khoảng riêng cho mình.

Từ đó, cứ bốn ngày anh lại đến một lần, tôi hào phóng dâng hiến. Chưa bao giờ để anh thiệt. Có được anh như một thần lộc trong đời mình, nhiều đứa con gái tỏ ra ghen tỵ. Chúng nói tôi có anh, thu nhập hàng tháng tăng gấp đôi. Nhiều đứa dè bỉu sau lưng. Sống cùng nhà, chung chạ tập thể, chuyện đàn bà con gái xảy ra thường xuyên. Tôi không muốn mất nhiều thời giờ cho những chuyện cãi nhau vặt vãnh. Còn muốn hướng tới ngày mai, phải biết nhịn nhục.


[b][i]Còn nữa[/i][/b]

- Trao đổi người tình, săn lùng ảnh “nóng”... là những trò chơi, ít ai ngờ được lại xuất hiện trong lứa tuổi mà xã hội vẫn quen gắn với sự ngây thơ, trong sáng.



Cậu học trò N.M.M mặt xanh mét ngồi cạnh người mẹ đang gục đầu khổ sở tại sảnh Bệnh viện nhiệt đới TP.HCM. M. với vẻ mặt hốc hác không giấu nổi sự bồn chồn, sợ hãi, run run nói: “H. nhiễm (HIV) rồi chị ơi, em sợ quá. Em không muốn chết”. Hôm nay, cậu tìm đến bệnh viện để xét nghiệm HIV.

Trao đổi... người yêu

Trong cuộc gặp cách đó chưa đầy một tháng, cậu học trò 16 tuổi hãy còn tươi tỉnh cười đùa. Nhóm bạn 9 người của cậu đều thông minh, học giỏi. Nào ngờ trong những buổi tối mà phụ huynh ngỡ các em đi học thêm đến khuya, nhóm bạn trẻ đã trở thành khách quen của nhiều bar dành cho teen.

Thuốc lắc bắt đầu xuất hiện trong những cuộc chơi, rồi tiếp đến là tăng 2, tăng 3 sau những giờ quay cuồng trong tiếng nhạc. Các em chia sẻ mọi thứ chi phí cho các cuộc chơi theo đúng phong cách 9x và chia sẻ luôn cả... người yêu.

Tin sét đánh đến khi H., một cô gái trong nhóm của M., trong một lần nhập viện vì tai nạn giao thông bị phát hiện nhiễm HIV. Lúc này, cả nhóm mới hốt hoảng.

M. thú nhận: “Chúng em đã chơi trò “quần hôn” với nhau được mấy tháng. Bây giờ cả 8 đứa đều không biết có dính (HIV) hay không”. Quá lo lắng, các cô cậu học trò đành thú nhận với phụ huynh về món ăn chơi kinh hoàng này.

M. kể thêm: “T.A (tên một cô gái trong nhóm) mới uống thuốc tự tử ở nhà tuần trước, may mà ba nó về phát hiện kịp thời đưa đi cấp cứu. Nghe nói T.A đã xét nghiệm HIV rồi, đang chờ kết quả”.


Các em chia sẻ mọi thứ chi phí cho các cuộc chơi theo đúng phong cách 9x và chia sẻ luôn cả... người yêu.


Chứng minh đẳng cấp

Trong những chiếc áo khoác dài tay và những chiếc váy ca rô y hệt nhau, lộ rõ là đồng phục của một trường THPT tại quận 1, N.T.M cùng nhóm bạn bước vào một vũ trường có tiếng dành cho nhiều teen. Nhưng chỉ 15 phút sau, trở ra từ nhà vệ sinh, M. đã trông rất sành điệu với chiếc váy jeans ngắn và chiếc áo thun hở vai, khuôn mặt trang điểm rất kỹ.

Các trang web “dành cho tuổi teen” ngập tràn thông tin về tình dục, bạo lực...
Nếu chỉ nhìn sơ qua, khó ai biết cô bé chỉ là một nữ sinh 15 tuổi. “Tụi em vừa đi học thêm ra, đến đây thay đồ. Lát nữa trước khi về em lại thay đồng phục vào vì ba mẹ em khó lắm” – M. thản nhiên.

Khoảng 10 phút sau, có thêm hai thanh niên gia nhập nhóm với các cô gái. M. chỉ vào một trong hai người: “Đó là anh L., người yêu em đó, “chủ xị” bữa nay. Học sinh lớp 12 trường H. con nhà giàu thứ thiệt. Anh chị cứ nhìn bộ đồ hàng hiệu của ảnh thì biết!”.

Cậu thanh niên tên L. nhanh chóng khai tiệc bằng cách gọi những món khá đắt tiền trong thực đơn, kèm theo mấy chai rượu ngoại giá hơn triệu đồng mỗi chai. “Người ta đánh giá nhau qua cách gọi nước” – M. tiếp tục giải thích khi chúng tôi thắc mắc về thực đơn quá tốn kém của các em. “Ba ổng làm lớn lắm, lo gì” – M. nói một cách tự hào.

N.T.Q, nhân viên phục vụ một vũ trường tại quận 1 mà chúng tôi quen được, kể: “Bây giờ học sinh từ lớp 9 trở lên đi bar hà rầm. Có khi còn thấy các em mới học lớp 8.

Những loại đồ uống đắt tiền, rượu ngoại thường được dân chơi kêu ra để khẳng định “đẳng cấp”, trong số này teen chiếm một phần không nhỏ”. Q. còn giới thiệu cho chúng tôi một số bar, vũ trường khác như 502, 030, 34°... và khẳng định: “đến đi, sẽ thấy teen chơi thế nào”.

Tìm sex trong thế giới ảo

Đăng nhập một trang web được giới thiệu là dành cho teen 8x, 9x và cả... 10x tại địa chỉ hih... .com, chúng tôi bắt gặp một loạt thông tin về sex và xì-căng-đan với những hình ảnh mà chắc chắn là không dành cho tuổi học trò.

Nhiều mục trên trang chủ như “Sao sốc”, “Ảnh độc”... chứa không ít hình ảnh “mát mẻ”, những bài viết liên quan đến tình dục.


Sự phát triển của truyền thông, hay nói sát hơn là các thông tin sex tràn lan trên internet hiện nay là một trong những lý do khiến các em phát triển sớm..


Mục “Thế giới đàn ông” còn dẫn người truy cập đến một trang web khác chuyên viết về các xì-căng-đan, ảnh nóng của sao. Khi mở các bài viết, một số đường link dẫn đến các trang web sex với những nội dung chào mời kiểu “ảnh nóng T.N lộ hàng”, “ảnh sexy Đ.N.D”... liên tục nhấp nháy trên màn hình.

Điều đáng nói là các teen cũng tham gia rất tích cực vào những nội dung phản cảm đó vì trang mạng này vốn là một diễn đàn mở để các teen thành viên tự post bài. Theo chân L.V.M, cậu học sinh 16 tuổi có nick langtuco..., chúng tôi ghé vào tiệm internet ở quận Gò Vấp sau giờ tan trường buổi chiều.

Liếc nhìn những màn hình máy tính mà các cô cậu - có em còn đang mặc đồng phục - đối diện, chúng tôi không khỏi bất ngờ vì những hình ảnh dung tục, những đoạn phim “nặng đô” được tải về thoải mái. L.V.M khoe: “Mỗi ngày em dành ra chừng 1 giờ để “săn hàng” (tìm kiếm những xì-căng-đan, hình ảnh “độc” trên mạng), rồi viết bài đưa lên. Có mấy tháng mà... nổi tiếng rồi, mấy đứa bạn phục em lắm!”.

Những bài viết của M. trên mạng có khi câu được hàng trăm comment, có người chê nhưng cũng có những cô cậu sẵn sàng viết những câu mà người lớn cũng ngại nói ra.

Trang web pro... .com cũng được giới thiệu là dành cho “cộng đồng teen Việt 8x, 9x”, trang chủ ngày 6-3 có hẳn một mục “Quy định đối với các thành viên khi vào diễn đàn” ngay gần đầu trang, trong đó có ghi rõ những nội dung như “không được đưa hình đồi trụy, có tính chất không lành mạnh, khiêu dâm, không được sử dụng từ ngữ thô tục, mất văn hóa...”.

Tuy nhiên, ngay phía trên là quảng cáo về... một bộ ảnh bikini với dòng chữ “click xem ngay” nhấp nháy liên tục. Các mục bên dưới của trang web này hết quá nửa là bàn về các xì-căng-đan của sao.

Sự phát triển của truyền thông, hay nói sát hơn là các thông tin sex tràn lan trên internet hiện nay là một trong những lý do khiến các em phát triển sớm về mặt cơ thể và dễ bị đẩy vào xu hướng tình dục sớm.

- Hơn mười tiếng đồng hồ là bao nhiêu cuộc mưa gió. Tôi cố làm hắn thỏa mãn để nuôi dưỡng mục đích mình, hy vọng đời tôi sẽ khác.


Để moi được tiền từ trong túi tất cả những gã đàn ông, tôi chịu đựng tất cả. Gái điếm (P2 - Chương I)


Tháng trước, một gã đàn ông to béo đến tìm tôi, tự nhận mình phong độ, cứ cho là như vậy. Để moi được tiền từ trong túi hắn, trong túi tất cả những gã đàn ông, tôi chịu đựng tất cả. Cái bụng sệ kềnh càng hắn đè lên người, lên chân, lên cả đầu, nằng nặng, ngạt thở. Tôi chấp nhận cả cái miệng thum thủm của hắn hôn hít lên môi, lên da thịt, lên bầu vú… Mùi hôi miệng phả nồng nặc. Tôi nhắm mắt nhắm mũi cho qua chuyện. Hắn tưởng tôi có cảm xúc thật, hỏi: “Em sướng à?”. Tôi vờ gật. Hắn làm mạnh hơn. Nhưng hắn yếu, một lúc đã thở phì phò, nằm ngửa ra, trông ngồ ngộ. Rõ chán!

Hắn lôi ra một nắm tiền lẻ đưa tôi, bảo đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Tôi nhìn nhanh vào tay hắn, thấy số tiền cũng kha khá. Vậy là được. Tiền thì tiền. Hắn mua thì bán.

Nào thì nhiệt tình.

Quen rồi, trong quãng đời này tôi gặp không biết bao nhiêu cảnh huống. Người tôi, cái thân thể nhàu nát đã chịu bao thân thể đàn ông khác đè lên, gầy có, béo có, vừa vừa cũng không thiếu. Trong những cái bụng này là gì nhỉ, tôi thầm tưởng tượng, có thể là rượu, bữa lẩu, vài ký hoa quả, hay một phần công trình, một đoạn đường, một ít ngân sách… Phải mất bao nhiêu thời gian sinh sống ở đất này, những thứ ấy mới bơm mớm vào đầu đứa con gái kém thông minh. Nhưng rõ ràng, chuyện tương tự như thế xảy ra là hiển nhiên. (Vậy thì cái bụng tôi đã phải chịu bao nhiêu thứ đó đè lên thật sao!). Tôi cũng đã học thế nào là tiền chùa. Lại còn chịu trận những kiểu hành hạ đòi hỏi quá đáng khiến đôi lúc thấy ghê sợ. Tôi căm ghét mùi hôi miệng đàn ông. Nhắm mắt lại, bảo đó là nhiệm vụ, là con đường duy nhất để tồn tại, ngày mai qua đi…

Hắn cũng bảo sẽ cứu đời tôi. “Em ơi sao em khổ thế, thân gái dặm trường. Cha đẻ em là gã trời đánh thánh vật”. Tôi bịt miệng hắn “Anh đừng nói vậy”. “Em còn bênh cha mình à?”. “Dù sao người ta cũng làm cha em, chỉ em mới được chửi ông ấy”. Hắn thôi, chiều em. Tôi hỏi xem hắn có thể cứu tôi bằng cách nào? Cho tôi tiền ư, hãy sẽ lấy tôi làm vợ? Lúc này thì hắn cười, cái cười nhạt như nước ốc. Đôi mắt một mí kiểu “Dê già” chơm chớp rất hài.

- Anh có thể đuổi vợ anh đi để đón em về không? Tôi hỏi.

- Cô em cũng nanh nọc lắm. Thôi được rồi, thưởng thức đi đã. Hắn ôm ghì lấy tôi thật chặt, từ hôm trước đến hôm sau, trừ những khi ăn, hắn đòi tôi ở trên giường với hắn suốt, làm tình, rồi nghỉ nói chuyện, chuyện chán lại làm tình. Người tôi bải hoải, chỉ hắn là sung sướng thỏa mãn. Hơn mười tiếng đồng hồ là bao nhiêu cuộc mưa gió. Tôi cố làm hắn thỏa mãn để nuôi dưỡng mục đích mình, hy vọng đời tôi sẽ khác. Sờ xuống bụng, nhoi nhói đau, tôi cười miễn cưỡng.


Tôi cố làm hắn thỏa mãn để nuôi dưỡng mục đích mình


- Em đi chơi với anh nhé? – Hắn rủ.

- Vâng, em chiều anh. Muốn cho em đi đâu cũng được.

Chải lại mái tóc cho phẳng phiu, bôi thêm chút phấn cho nhan sắc mình tàm tạm (theo ý tôi). Hắn ôm ngang bụng, hôn và khen tóc tôi dài. Điện thoại trong túi đổ chuông, hắn moi ra nghe, giọng hốt hoảng: “Em đang có việc bận, thế hả anh? Kinh khủng quá! Vậy thì… em chết mất… Anh phải cứu em…”. Mặt hắn đỏ tía, đấm bụp vào tường, chân đá chiếc quạt cây chổng chơ. Hắn xếch lại quần áo và chuẩn bị chạy.

- Anh phải đi, lần sau trở lại. Chào!

- Có việc gì gấp gáp vậy?

- Anh chưa nói ngay được. Thế nhé!


Tôi biết, có rất nhiều cuộc điện thoại như thế báo hiệu điềm chẳng lành cho người chủ, nhất là giọng nói của hắn, sợ sệt lo lắng. Hắn đang đổ vỡ, hay sụp đổ một kế hoạch gì đó liên quan đến tính mạng. Hắn đi là có thể không trở lại.

Hắn đi rồi, tôi moi tiền từ những chỗ hắn đút ra đếm. Tàm tạm. Lao vào nhà tắm, cởi bỏ hết quần áo, lấy xà bông cọ miết đến tứa máu bầu ngực đã bị nước dãi nhớt nhát từ miệng hắn nhổ vào, cái miệng hau háu bú mút… Bao ngày tháng là tấm chiếu cái chăn cho biết bao gã đàn ông quăng quật tưởng đã trơ lì không còn cảm giác, vậy mà lúc này thấy bất an, ghê tởm. Tắm đến tiếng đồng hồ bằng vòi hoa sen phun ran rát mà cảm giác vẫn không hết mùi mồ hôi, mùi men nồng nặc.

Hắn đã trở lại. Dù biết điều ấy sẽ xảy ra, vậy mà tôi vẫn có ý đợi chờ, ngấm ngầm. Vì một tia hy vọng đối với mình, tôi cũng cố tin và trân trọng. Đành coi đó là một cơn gió thoảng, một mùi mẽ hấp dẫn trên bàn tiệc nhà giàu sang trọng chỉ ngửi thôi chứ chẳng bao giờ đụng đến được. Tôi lại khóc. Không gian ưa ứa nước và nỗi buồn. Những ngày này, tự động viên lòng cứng rắn, mà không thể nào bảo được đôi mắt đừng tuôn.

(Còn nữa)

- Điếm cũng là một nghề, có cầu có cung. Cũng làm hại người như thường, cũng nâng niu người như thường, cũng kiếm tiền bằng thủ đoạn, chọn lựa, chua ngoa, dè bỉu, khinh bỉ, bỉ ổi…



Chương 1: Chạy trốn

Cần phải tả thì anh có phong độ, và một điều chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìn vào cũng khẳng định đây là người đàn ông khỏe mạnh, hút gái. Hải bảo tôi đừng làm nghề này nữa. Tôi ngờ hoặc đó chỉ là lời xã giao không đáng tin, như những gã đàn ông khác sau cơn bạo liệt, thỏa mãn, đè nghiến, bỏ lại tôi nằm vật trên giường rồi đi. Và bao giờ tôi cũng nhoi nhóp một cảm giác đau đớn trong người, không ý thức nổi nó như nào. Một nỗi đau không màu, chát mặn, tim tôi đã tan nát, dòng máu thâm đen chảy dọc tâm hồn để tôi tồn tại vất vưởng trong đời.

- Anh có nuôi được em cả đời không mà bảo em bỏ làm. Em không thể bỏ làm, em phải kiếm tiền. Em cần tiền mà không có công việc nào khác đảm bảo cho em.

Hải ngồi bất động như một đoạn cây vô hồn, mặt hơi cúi xuống làm anh trở nên yếu đuối. Anh có đầy đủ sự nhiệt tình, nhưng chắc chắn tôi không khỏi nghi ngờ điều kiện để anh chăm lo cho một đứa con gái là tôi. Anh còn vợ, còn con. Thực ra tôi rất hy vọng một điều gì đó ở anh. Mong ai đó cứu lấy đời tôi khi còn có thể. Mà ai sẽ cứu tôi? Ai còn có thể thông cảm cho đứa con gái này. Giờ tôi sống, ý thức bảo là cho người mẹ già quanh năm ốm yếu ở quê. Không có mẹ, tôi đã khác.

- Em cứ nghỉ đi, anh sẽ nghĩ cách tìm cho em công việc khác, tốt hơn. Tin anh đi.

- Anh không cần phải miễn cưỡng làm gì. Chuyện này quá tầm tay anh. Anh cũng chỉ là người bình thường. Nói vui, anh không phải là ông sếp to.


- Nhưng…

Tôi ngăn Hải.

- Anh đừng nói nữa, hãy cứ mặc em khi còn chịu đựng được. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, có vốn là em sẽ nghỉ. Cám ơn anh về tất cả.

Chưa có ai trong những người khách đã từng hỏi chuyện về tôi, quan tâm đến tôi như vậy. Họ biết tôi chỉ là một con điếm. Khi bước ra đời, tôi mong tất cả mọi người cũng hãy coi tôi như vậy. Và tự thấy mình dễ làm việc hơn khi ở địa vị dưới đáy xã hội như người ta quen gọi. Điếm cũng là một nghề, có cầu có cung. Cũng làm hại người như thường, cũng nâng niu người như thường, cũng kiếm tiền bằng thủ đoạn, chọn lựa, chua ngoa, dè bỉu, khinh bỉ, bỉ ổi… Ngay ngày đầu gặp nhau Hải tỏ ra thành thật, không giấu giếm khi nói chuyện. Anh có vợ và đó là một đàn bà gầy gò đen đúa. Tôi gặp chị một lần trên phố, dịp hai người giận nhau. Anh nói anh chán vợ. Những gã đàn ông còn giàu ham muốn, mà người vợ thì đã nhàu nhĩ quá theo thời gian có còn chung thủy được không? Cái ham muốn bùng lên, hẳn là chưa chạm phải đã có tội rồi. Tư tưởng chán vợ, muốn phá bĩnh, đem theo những gì đã từng xây dựng – cái gọi là hạnh phúc – ra đánh đổi vài giây cảm xúc, vài giây thỏa mãn, vài giây cuộc đời, ngoại tình. Hải là một trong số đó. “Anh không chịu nổi mãi con mẹ già” – Anh nhăn nhó nói.

- Thôi, anh về đi, về với vợ anh đi, các con anh nữa. Họ đang cần anh đấy, hãy mặc em.

- Không – Hải lắc đầu – anh phải ở đây với em. Về nhà anh có cảm giác vào tù. Em hãy cho anh được thanh thản, là được gần em.

Tôi nổi cáu:

- Tôi chỉ là một con điếm, anh về đi. Tôi không có gì để anh ở lại. Đi đi.

- Kìa sao em lại như vậy, anh chưa…


Tôi ném vù cái gối về phía Hải, tiếp sau là đĩa hoa quả trên bàn. – Thằng đàn ông nào cũng vậy thôi. Tôi hét lên, không thể bình tĩnh được, bàn tay bỗng chốc nổi gân guốc, giận dữ. Thà làm cơn gió cát te tát vào anh, để rồi vụt tắt ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy.

Hải đi thất thểu, mệt mỏi, ánh mắt cũng mệt mỏi. Tôi đổ xuống giường, ngoài trời như đang mưa to...

Còn nữa

Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn, tàn thuốc lá...bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống...rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng...căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái...vừa bị thằng người yêu...cưỡng hiếp...



Cách đây một tiếng, cũng trong căn phòng đó, một chàng trai và một cô gái...họ ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, vuốt ve như những đứa trẻ. Người con trai ấy lượn lờ đôi bờ vai xinh của cô.. vuốt những sợi tóc xỏa ngang trên má... kề môi lên vầng trán mịn màng và...

- Em cho anh nhá?

- Không được! Mình còn nhỏ mà anh...

- Lớp 12 rồi còn nhỏ gì nữa...anh... anh sẽ cưới em mà?!

- Không, em không muốn, anh yêu em hay anh yêu tình dục?

- Anh yêu em, nhưng anh muốn...

Bàn tay ôm chặt lấy cơ thể cô...làm cô thấy ghê rợn, cậu ta hôn lên má, rồi lượn xuống môi...và cổ...và...đè cô xuống nền giường ấy:

- Đừng anh, em phải về đón giao thừa với mẹ...Anh để cho em về...

- Một lần thôi, anh yêu em mà!.



Chỉ là những cái gạt tay rất nhẹ. Chỉ là những cái đẩy chân gượng ép...Nhưng rồi, chiếc dây áo có bàn tay người kéo tuột ra...1 dây, 2 dây...và cả bờ vai trần trụa...cô cố gắng vùng vẫy...giẫy giụa mạnh hơn...vì đến bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ, đó là một trò đùa quá lố:

- Anh, đừng đùa nữa...Em không thích...

- Im nào, không đau đâu...Em sợ à, anh sẽ không bỏ em đâu!

Chiếc gra giường kéo tung ra...xộc xệch...tay cô nắm chặt lấy gra giường, cố đẩy người ra...nhưng không thể, cậu ta mạnh quá. Bờ môi hôn ngấu nghiến lấy cô..Không chịu nổi, cô cắn, cậu giật mình buông tay...cô chạy ra phía cửa...thật không ngờ, cậu ta nắm lấy tay và kéo giật lại chiếc giường ấy..Lần này, sức cô đã đuối, không còn đủ hơi giẫy giụa, chạy ra khỏi căn phòng ghê tởm đang có một con sói khát dục trong ấy...Cô khóc, nước mắt tràn lan dính bệt vào tóc tai đang rũ rượi...Người cậu đè lên người cô...và bàn tay lột trần chiếc váy trên cơ thể mỏng manh không còn sức lực, không còn nói lên lời, chỉ còn ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu và cầu xin...Nhưng dường như, ánh mắt ấy không đủ để thức tỉnh con cầm thú trong cậu kia...

Buông xuôi, tay chân cô buông lỏng, bỏ mặc cho số phận định đoạt cái trinh tiết trong cô...nó còn hay mất...



Những tiếng kêu la giữa khoảng ko mông lung im lặng...xé tan một tình yêu nồng cháy 2 năm nay...Và, thế là hết...Thứ quí giá nhất của 1 đứa con gái đã không còn, chỉ còn là một thân xác tàn tạ...một màng trinh đã rách, một hộp thuốc tránh thai vứt bừa bãi..Và, một tình yêu đã đến lúc vỡ tan...

Lết những bước chân mỏi mòn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn xuống con đường tấp nấp từ căn hộ tầng 9...cắn chặt lấy môi, cầm cự những tiếng nấc nhói lòng...Những giọt lệ tình không may phải rơi trong hối thúc.

Thành phố lên đèn, ánh sáng chói loá len lỏi trên những con đường kẹt cứng, họ đang bắt đầu đếm ngược...chỉ còn 15 giây nữa là thời khắc chuyển dời sang năm mới, 15 giây nữa, cả đất nước hoà trọn một niềm vui...Và bắt đầu từ đây cho đến 15 giây nữa, cô gái 17 tuổi...đã thành một người đàn bà - Một-người-đàn-bà-bất-đắc-dĩ...



Một năm sau, sau quãng thời gian cô lẩn tránh cậu. Một điều kì lạ, nếu như sau khi mất cái đấy, những cô gái đều bấu víu quỵ luỵ van xin những thằng con trai...thì cô lại không làm như thế. Cô đã lảng tránh, chuyển trường..Không còn gặp mặt, cô đổi thay tất cả...Chỉ còn 1 điều, hận thù và quên đi những giây phút không đáng có đã qua. Thế nhưng, mọi chuyện không dễ dàng như người ta nghĩ.

Đúng vào cái đêm giao thừa ấy...Tình cờ cô gặp được một người con trai khác..Anh ta cảm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dường như, cái nét đàn bà trong cô nó tạo ra là để quyến rũ những thằng con trai thèm khát...Cô đã từng cám ơn cậu người yêu cũ vì điều đó. Và chỉ là một lời cám ơn hằn thù sâu tận.

Họ nói chuyện với nhau, đi chơi với nhau được vài lần thì cậu ấy ngỏ lời yêu cô...Tổn thương vì một lần yêu mất mát, cô không còn dám tin vào tình yêu thật sự. Trong một quán bar sang trọng, khi cậu đặt tay lên tay cô và ngỏ lời yêu đầu tiên hết sức lãng mạn, cô đã nhìn, cũng vẫn là ánh mắt ấy, và buông một lời đau đớn mà ko phải ai cũng dám nói ra:

- Anh cần mấy đêm?

- Em nói gì thế? Anh không hiểu...

- Tôi hỏi anh yêu tôi, anh cần mấy đêm để chấm dứt tình yêu ấy?

- Em đang nói gì thế??? Anh...

- Thôi được rồi, tôi sẽ làm người yêu anh...với điều kiện, anh hãy xem tôi...như một con điếm! Và chỉ là một món hàng chơi qua đường, nếu anh chịu được thì ok, chúng ta bắt đầu!



Tình yêu bắt đầu - giữa một chàng trai công tử nhà giàu và một con điếm. Cô luôn xem đó là một cuộc tình chỉ vỏn vẹn trao tay bằng những đêm dục vọng...Thế nhưng, cậu vẫn luôn yêu thương cô hết mực, và chưa từng một lần đòi hỏi điều gì ở cô, dù là, cô chẳng còn tiếc, và tất nhiên, cô nghĩ cậu cũng chẳng biết về quá khứ nhục nhã ê chề mà cô đã mang trong lòng 1 năm qua...Những dịp lễ, những ngày quan trọng, cậu đều dành cho cô một món quà bất ngờ và câu nói mà cô đã thuộc lòng trong 8 lần nghe được:

- Anh yêu em, con điếm của anh ạ!

Một lần cậu rủ cô đi gặp thằng bạn thân vừa đi du học ở nước ngoài về, dù cô đã khéo lời từ chối...nhưng cậu vẫn nằng nặc đòi cô cùng đi, vì cậu đã lỡ nói với thằng bạn có một cô người yêu xinh đẹp và tuyệt vời...chưa bao giờ thấy...Dù cô sắt đá,dù lạnh nhạt..nhưng tình yêu cậu dành trọn cho cô cũng đã làm cô lung lay đôi chút. Cô nhận lời, cậu chở cô đến một khu chung cư cao cấp. Đã 1 năm mà cô vẫn không thể nào quên khu chung cư ấy: Từ chiếc thang máy cho đến những bước nhảy chạy trên cầu thang, 1 năm trước đây, cô đã mòn dép ở chung cư này và một năm trước đây...đời con gái của cô đã mất ở chung cư này. Những bước chân dừng lại trước căn phòng số 103...con số ấy đập mạnh vào mắt cô làm cô choáng váng...Nó...Cchính căn phòng đó...Cô không thể tưởng tượng nổi trong căn phòng ấy bây giờ có ai?! Những tiếng gõ cửa đều đặn và giọng một chàng trai thân quen đến kì lạ:

- Vào đi, cửa không khoá...

Bất thần trong con người mình, bước đi theo quán tính...cô bước vào, tay trong tay cùng với cậu người yêu...Con người ấy quay lại, con cầm thú ấy...Cô đứng sựng lại, không tin vào mắt mình, ly Maxim trên tay con người ấy rơi xuống, nó vỡ tan tành đến ngạt thở, cô vùng tay chạy đi. Trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã...cậu người yêu chạy theo cô...gọi trong tiếng mưa gào thét...nhưng cô không thể đứng lại. Ánh đèn pha xe ô tô rọi thẳng vào mặt cô, quay vội người lại, cô nhắm mắt... và rồi...

- K....é.....t....t......

- R....ầ....m....m.....

Cô ngã trên nền cỏ. Chiếc xe vẫn còn đó. Và người yêu cô đã nằm đó, bên vũng máu chan chứa tuôn trên nền đường ướt át. Vùng chạy lại, nhấc đầu cậu lên, nước mắt hoen mi, hoà vào nước mưa tuôn rơi không ngớt...Gào lên trong đêm mưa gió, ôm người cậu sát vào lòng, tay nhuốm máu, và cô biết, mình đã yêu lần nữa...Một-tình-yêu-muộn-màng...



"Tôi gặp em, và tôi biết mình đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, em thanh thoát trong tà váy trắng dịu dàng...thế nhưng, ở em toát lên một sự lạnh nhạt từ cái nhìn thờ ơ với tôi khi em bắt gặp tôi nhìn em đắm đuối...Tôi đã đủ can đảm đến bên em, hỏi tên em, làm quen với em..Và em đáp trả bằng sự lạnh lùng buốt giá khi giật phăng chiếc di động từ tay tôi và bấm số em vào đó..Rồi em bỏ đi. Và...tôi yêu em vì thế..Lại bắt đầu một tình yêu mới nữa rồi, liệu, tôi phải làm gì để có được em? Sao tự nhiên, tôi thấy tôi bất tài quá!"


"Tôi yêu em, con điếm của tôi ạ...Làm sao có thể đập vỡ tảng băng đang ngày càng đông cứng trong mắt em, làm sao có thể hoá phép những lời nói vô hồn của em với tôi như vậy? Làm sao đây? Em lúc nào cũng chỉ nói hãy coi em như một con điếm. Em, sao em khờ thế? Dù em có là đàn bà đi nữa, thì tôi vẫn yêu em mà?! Có phải em sợ tôi yêu phải một đứa con gái mất trinh hay sao? Không, không có chuyện ấy đâu! Tôi đã biết tất cả...Nhưng, tôi không muốn nói với em rằng hãy quên quá khứ ấy đi vì nó chỉ làm thêm cay đắng, dù là rất muốn nói, nhưng tôi sợ em lại dấy lên niềm mặc cảm đó hơn và sẽ rời xa tôi thêm nữa.



Tôi đã khóc khi nghe chính miệng thằng bạn thân nói nó đã từng là người yêu của em khi tôi gửi hình em cho nó, và đau đớn khi biết nó đã là người đàn ông đầu tiên của em..Em có biết cảm giác lúc đó thế nào không? Tôi chỉ muốn chạy lại bên em và ôm chầm lấy em, tôi thấy thương em nhiều lắm...Muốn bù đắp lại những vết thương mà người đời đã gây ra cho em, nhưng dường như, em không muốn là tôi phải không? Sao em cứ mãi như thế, em có biết là tôi yêu em nhiều đến mức nào không...Con điếm...Một con điếm như em...đủ tư cách để được yêu mà!!!"

Nước mắt vỡ vụn, nỗi đau lại càng cào xé...Cô đứng bên mộ cậu, giữ khư khư lấy quyển nhật kí còn ấm...Và nhắm mắt bên những viên thuốc an thần vung vãi...Nỗi đau vì một tình yêu không trọn vẹn...

- Với một thái độ thẳng thắn đến độ "lật bài ngửa", Thu Trang đã kể hết, cả xuất thân "phó thường dân" và nghề nghiệp đã trải qua như bán quần áo ngoài chợ, nhân viên bưu điện... của mình; giữa câu chuyện, chị không quên dành những lời ca ngợi hết mực cho người vợ cũ của chồng mình...

“Tôi không “khóc” cho anh Hiệp nhưng là bạn từ rất lâu nên tôi biết anh là người yêu gia đình, từng giặt cả đống quần áo khi đi chơi về. Làm vợ, tôi phải biết giữ anh ấy chứ ghen tuông thì mất chồng…”. Thu Trang đã dành cho VTC News buổi tâm tình ngay sau đám cưới rất đông vui nhưng cũng không ít điều tiếng với diễn viên hài Hiệp gà - chàng Gia Cát Dự nổi tiếng với câu “Mình phục mình quá cơ”.

Trong câu chuyện của cô, có tình yêu nồng nàn dành cho chồng, có cả sự thẳng thắn, đơn giản của cô gái trẻ nhưng cũng có cả nước mắt của người đàn bà chịu phận làm người vợ cưới lần hai của một nghệ sỹ mà điều tiếng và danh tiếng ngang với nhau: nào là tranh vợ cướp chồng, mới đây còn có thông tin là một cô gái chơi bời với những bức ảnh nóng trên mạng…

Tôi mới tốt nghiệp cấp ba, con nhà “phó thường dân”

Không phải là cô gái nhan sắc rực rỡ hay "công chúa" gì cả, cũng không giỏi giang giàu có hay nổi tiếng, tôi chỉ là cô gái bình thường, sinh ra trong một gia đình “phó thường dân” mà từ đời cha ông cụ kị tới đời tôi chưa một ai biết đến hai từ “nghệ sĩ” nếu như tôi không quen anh Hiệp.


Thu Trang trong đời thường. (Ảnh: Đất Việt).


Tôi sinh năm 1986, tốt nghiệp cấp 3 tôi thi Đại học nhưng trượt vỏ chuối nên ở nhà đi làm. Tôi từng làm đủ mọi việc, từ bán quần áo ngoài chợ tới nhân viên bưu điện (bưu điện tư nhân). Khi anh Hiệp về làm Phó Giám đốc cho công ty chuyên về giải trí và tổ chức sự kiện của em anh ấy, anh ấy bảo tôi về đó làm, tôi cũng từng làm đủ mọi việc, kiểu như… sai vặt, bảo gì tôi làm nấy. Sau này tôi thường được đi theo anh Hiệp thì công việc của tôi tương đương với “chức trợ lý”. Bây giờ làm vợ rồi chắc tôi sẽ được “chức” phụ trách nhân sự.

Tôi chẳng mơ ước gì cao sang, cũng không buồn phiền gì về số phận của mình. Tính tôi lạc quan, tôi tự nhận thấy mình thuộc tuýp người mạnh mẽ, thích vui vẻ, cười đùa và không thích làm rắc rối thêm mọi việc. Khi quen anh Hiệp, anh ấy nói thích tính thẳng thắn, rõ ràng và bộc trực của tôi.

Bố mẹ tôi là người dễ gần, như hầu hết các ông bố bà mẹ khác, hai “phụ huynh” của tôi rất lo lắng cho con gái. Khi biết tôi quen biết và yêu anh Hiệp, một người có quá khứ “tai tiếng” như vậy, lại từng có vợ và con gái, ông bà rất ái ngại. Thậm chí khuyên ngăn. Song tôi nói: “Con yêu anh ấy rồi, sướng khổ gì con chịu”.


Và xinh tươi trong bộ váy cưới.


Khi mẹ tôi tiếp xúc với anh Hiệp, mẹ đã yên tâm hơn, thậm chí quý mến anh ấy. Còn với bố, anh Hiệp vừa ngại vừa sợ nên ít tiếp xúc hơn. Nhưng vì rất thương con nên giờ đây bố tôi và anh Hiệp đã có thể ngồi cùng mâm, cùng nâng ly uống rượu. Mới đây bố tôi đùa rằng: “Con mình thật đấy nhưng giờ là vợ nó rồi, bức xúc với nó lỡ nó làm gì con gái mình thì sao”. Anh Hiệp là người tình cảm, biết tôn trọng người trên và biết cách trò chuyện nên anh ấy rất được lòng gia đình tôi.

May mắn khi gặp và được anh lựa chọn

Vốn tính hài hước nên tôi thích xem các tiểu phẩm hài hoặc băng đĩa của các danh hài; tôi rất ấn tượng, thích thú cách anh Hiệp diễn. Và tôi may mắn được quen biết anh Hiệp qua sinh nhật một người bạn, khi đó tôi chỉ là cô nhân viên bưu điện tư nhân. Sẵn lòng mến mộ từ trước nên khi thấy anh Hiệp tôi rất dễ dàng tiếp cận và chúng tôi làm quen với nhau. Khi đó anh Hiệp đang sống hạnh phúc với gia đình của mình và tôi cũng đã có người yêu.

Chúng tôi là bạn bè của nhau. Nhưng thời điểm đó chẳng mấy khi tôi được gặp anh Hiệp, thoảng hoặc mới gọi điện nhắn tin mà những lúc như thế thì hoặc là đang vui vui với nhóm bạn hay tiện ai nói tới anh ấy thì tôi nhắn gọi, cũng chỉ vui vẻ nhẹ nhàng thôi. Rồi cứ thế, dần dần tôi trở nên gần gũi với anh ấy, có lẽ đàn ông ai cũng thích có một người ngưỡng mộ mình và tôi trở thành một người bạn, một người em thân thiết của Hiệp. Cũng nhờ thế mà chuyện anh ấy bị bắt rồi xuất trại cũng không ảnh hưởng nhiều đến tình cảm của tôi dành cho anh. Đây có thể là một tiền đề tốt cho tình yêu và cuộc hôn nhân của chúng tôi bây giờ, dù mọi việc vẫn ở phía trước và tôi không chủ quan khẳng định điều gì.

Tôi từng nghe anh ấy tâm sự chuyện mệt mỏi trong gia đình, chuyện vợ anh ấy không hiểu anh ấy và ghen tuông thái quá với một cô gái, người rất ngưỡng mộ và yêu mến anh Hiệp (vợ cũ của anh ấy, chị Quý và tôi đều biết tên cô gái kia). Nhưng chị vợ anh Hiệp không biết rằng, cô gái đó (Thu Trang có nói tên nhưng chúng tôi thấy không cần thiết phải nêu cụ thể ở đây) làm anh Hiệp rất khó xử. Anh ấy nói với tôi: “Cô ấy không có trong đầu anh, nhiều lúc cô ấy theo làm anh sợ đấy nhưng vợ anh thì ghen quá”.

Chính vì sự nghi ngờ, không tin tưởng nhau rồi bực bội, nóng nảy của vợ chồng anh ấy đã dẫn đến sứt mẻ tình cảm và làm tổn thương nhau lúc nào không biết. Khi hai người quyết định ly hôn, anh Hiệp cũng gọi cho tôi và nói: “Bọn anh phải chia tay thôi. Sống thế này mệt mỏi lắm!”. Lúc đó tôi thấy anh ấy cứ khổ khổ, danh hài gì mà cuộc sống nhiều nước mắt thế.


Cô hạnh phúc khi trở thành vợ của danh hài


Tôi không “khóc” cho anh Hiệp đâu, nhưng ngay cả khi vợ chồng anh ấy đang có những mâu thuẫn và anh Hiệp là người ham vui, cả nể với bạn bè nhưng trong cuộc nhậu nào, có cuộc tôi cũng góp mặt, anh ấy đều ăn vừa phải, để bụng về ăn với vợ (lúc đó là chị Quý). Anh ấy rất thương vợ và yêu con gái nên có những hôm anh đi chơi về còn giặt một đống quần áo cho cả nhà. Giờ đây anh ấy vẫn quan tâm, chăm sóc con gái và chắc không thôi nghĩ về vợ cũ…

Chính điều này ở anh ấy đã khiến tôi xúc động, thêm yêu mến anh hơn. Với gia đình và các em, anh ấy thương mến, có trách nhiệm, những gì anh ấy gây ra khiến mọi người buồn khổ đã làm anh ấy hối hận. Đối với tôi, anh ấy cũng không làm tôi phải lo nghĩ gì và chăm sóc tôi chu đáo. Tôi nghĩ rằng, mình may mắn có anh, được anh lựa chọn.

Không sợ dư luận, chỉ sợ không vượt qua được cái bóng của vợ cũ

Anh Hiệp thương tôi và cho rằng, một năm qua tôi đã chịu nhiều thị phi khi ở bên anh ấy. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy vì tôi là một cô gái bình thường, không phải người của công chúng, tôi không chịu một áp lực nào khi lựa chọn điều gì đó cho mình, hơn nữa, tôi lại biết sự lựa chọn đó là đúng đắn, không làm tổn hại tới ai.

Vợ anh ấy nói rằng, anh Hiệp sợ điều tiếng nên không nói về chuyện anh chị ấy chia tay, nhưng tôi thì biết, kể từ tháng sáu năm vừa rồi, khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau, anh ấy không hề nói về vợ cũ nữa. Anh ấy tôn trọng tôi, sợ tôi buồn nên thôi không nhắc về quá khứ trước báo giới.

Chuyện mọi người nghi kỵ tôi tranh vợ cướp chồng tôi cũng không ngại vì thực tế không phải như vậy. Vợ anh ấy cũng biết, nguyên nhân anh chị ấy chia tay không phải do tôi. Không nhằm thanh minh nhưng tôi muốn nói rằng, anh chị ấy ly dị và tôi chia tay người yêu rồi tôi và anh Hiệp mới đi chơi cùng nhau và dần dần đồng cảm, yêu nhau.

Khi tôi chơi cùng anh Hiệp, người yêu tôi không ghen vì anh ấy biết tôi và anh Hiệp chẳng có gì. Cho tới khi anh ấy đi xa, chúng tôi có nhiều bất đồng thì chúng tôi mới phải chia tay. Biết tôi yêu anh Hiệp, anh ấy khuyên tôi hãy nghĩ lại vì anh Hiệp từng là người thế này, thế kia. Giờ tôi và người cũ ấy lại là bạn, anh Hiệp không ghen gì chuyện này. Hiện tại, vợ cũ anh Hiệp vẫn qua lại với gia đình bên chồng tôi, mọi người khen chị ấy là người tình nghĩa, tôi cũng không nghĩ gì. Báo chí, công chúng luôn biết chị ấy như một tấm gương sáng về lòng thủy chung trong khi có người nhìn nhận tôi như một kẻ thứ ba, "kỳ đà cản mũi", tôi cũng không nghĩ gì. Bản thân tôi cũng biết chị ấy là người chu đáo và hy sinh vì anh Hiệp…

Nói như vậy để thấy rằng, mọi điều mà anh Hiệp lo lắng tôi phải suy nghĩ thì tôi lại chẳng lấy làm phiền muộn, cũng không than thở nhưng điều tôi bận tâm là liệu tôi có vượt qua chị ấy không mới là điều tôi phải bận tâm.

Tôi không ngớ ngẩn đi mong anh Hiệp sa ngã, vào tù để mình chăm sóc như vợ trước anh ấy nhưng tôi phải làm sao để trở thành một hậu phương yên lành cho anh Hiệp phấn đấu, xứng đáng với sự ưu ái mà công chúng dành cho, bây giờ, tôi chỉ nghĩ được như vậy.

Đôi lúc tủi phận...

Dù rất quý mến bố mẹ chồng và gần gũi với các em chồng nhưng có thể vì còn trẻ nên tôi cho rằng, việc tôi không phải sống và lo lắng cho bố mẹ chồng đã là một điều tốt vì tôi rất sợ chuyện mẹ chồng nàng dâu khiến ảnh hưởng tới gia đình như nhiều người vấp phải. Được chồng lo lắng và quan tâm tới mọi việc, lại không phải bận tâm tới vấn đề tài chính, tôi cho rằng mình may mắn hơn rất nhiều phụ nữ khác.

Việc anh Hiệp mong muốn được đón con gái về ở cùng cũng là điều mà tôi thích. Cháu ngoan và thông minh, hơn nữa anh Hiệp rất yêu con, để mà nói thì tôi chẳng là gì so với cháu cả, bởi thế, ở bên anh, tôi sẵn sàng làm những gì mà anh mong muốn. Tôi cũng không nên ích kỷ trong chuyện này, ích kỷ quá thì anh ấy cũng chẳng yêu mình nữa.

Dẫu vậy, tôi vẫn không tránh khỏi những lúc tủi phận, phải chăng đây là cảm giác của những người phụ nữ phải làm hai làm lẽ mà mới đây thôi tôi mới nhận ra. Tôi phải làm thế nào để mọi người không nghĩ tới “cái bóng” của chị Quý trước đó? Mỗi lần trở về, tôi đều nghe bố mẹ nói "Cái Quý vừa ở đây" hoặc "Mẹ con nó vừa về"…


Có đôi lúc cô vẫn tủi phận và điều cô suy nghĩ là làm sao "vượt" qua cái bóng của vợ cũ Hiệp gà.


Anh Hiệp nói vẫn rất thương vợ cũ, anh nói anh yêu tôi nhưng anh phải bù đắp cho chị Quý vì anh nợ chị rất nhiều. Mỗi lần nghe anh nói nhẹ nhàng với vợ cũ, quan tâm tới vợ cũ, tôi không tránh khỏi tủi thân. Có lúc tôi nghĩ tại sao tôi có thể kiếm một người tử tế, không điều tiếng, nghệ sỹ gì mà tôi lại đến với anh, chẳng phải tôi đã yêu và chọn anh rồi mà tôi lại nặng lòng về điều này đến vậy? Rồi tôi tự nhủ, anh ấy cũng sẽ yêu thương tôi như vậy thôi.

Và bài học đầu tiên khi làm vợ… hai

Từ những tâm sự trước đây về cuộc hôn nhân lần thứ nhất của anh tôi rút ra cho mình một bài học: Không được ghen tuông mù quáng! Ghen nhiều sẽ mất đi tình yêu. Rồi đến lúc mất đi lại ngồi mà khóc, khi đó, chỉ những người không hiểu chuyện mới thương mình thôi, còn lại, người ta sẽ chê cười vào mặt mình.

Còn khi người đàn ông đã không yêu mình thì mình buộc phải suy nghĩ, nếu chịu đựng được thì duy trì và tìm vui trong những điều nhỏ bé ở cuộc sống; nếu không chịu được thì xả một trận vào giữa mặt cho nhẹ bụng (dù chẳng để cứu vãn điều gì) rồi đường ai nấy đi. Nếu còn thời gian thì người phụ nữ nên tìm một bờ vai khác, mất thời gian rêu rao chuyện riêng của mình chỉ tổ mất đi các cơ hội khác mà thôi.

Yêu chồng thì phải biết giữ chồng. Anh Hiệp là người có đôi chút đào hoa, rất quan tâm và nhiệt tình với bạn bè nhưng không phải là người lăng nhăng. Ngày là bạn anh, khi gọi điện cho anh, dù đang rất bận anh cũng nhấc máy nói lát anh gọi lại và y như rằng anh gọi lại sau đó.

Anh cũng rất ga- lăng và biết cư xử với những người bạn gái của tôi, điều này khiến tôi rất tự hào. Tôi hơn hẳn những người con gái yêu mến anh ở chỗ, anh là của tôi rồi, tôi được cầm ví của anh, nắm được lịch trình công việc của anh. Anh Hiệp cũng không làm tôi phải lo lắng, ghen tuông, bởi đi đâu anh cũng gọi cho tôi, thậm chí có khi cứ 5 phút gọi một lần, như tường thuật trực tiếp…

--------------------------------------------------



Bức ảnh được cho là "mát mẻ" của Thu Trang.


Trước thông tin vợ mình bị “nghi” là "thành phần bất hảo" với những bức hình chụp tại bãi biển và với người đàn ông nước ngoài, Hiệp gà khẳng định: “Đó là những bức ảnh vợ tôi chụp tại Nha Trang nhân dịp chúng tôi đi chơi. Người đàn ông nước ngoài là một người bạn Nga đi cùng. Những bức ảnh này vợ tôi để trên Facebook và bị mọi người lấy ra rồi nghi nghi hoặc hoặc…”

Đức Hiệp bức xúc nói thêm: "Có thể là có thể thế nào, hoặc có hoặc không chứ sao lại đặt vấn đề một cách thiếu căn cứ nhằm bôi nhọ, reo rắc hoài nghi cho người khác để viết bài câu “hit” như thế? Nói thật là tôi không muốn quan tâm, nếu là báo giấy thì tôi đã kiện rồi chứ mấy báo đó tôi không muốn mất thời gian.

Nếu nói những cô gái mặc bikini là hư hỏng, là "bất hảo" thì người mẫu, hoa hậu là loại bỏ đi hết à. Xem lại những bức ảnh đó xem có phải là ảnh cởi đồ, ảnh trên giường không mà bảo ảnh nóng?".








Đây là những bức hình khiến người ta nghi ngờ về quá khứ của cô.


Còn về phía Thu Trang, trước thông tin này, cô tỏ ra không bận tâm.


Bài viết trên VTC NEWS

Super sexy, Maria Ozawa ngôi sao phim AV của Nhật Bản đã đến Hồng Kông và giao lưu với khán giả trong chương trình của kênh FHM cùng với các ngôi sao đựơc yêu thích khác như Akiho Yoshizawa and Mihiro




Cô đã nói lời chào bằng Tiếng Anh với tất cả khán giả của FHM, cô đã giao lưu rất cởi mở với những người hâm mộ mình. Trong buổi nói chuyện cô không nhắc đến việc kết hôn cùng Koki Tânaka, ở Đài Loan rất nhiều người hâm mộ cho rằng Maria sẽ kết hôn với ngôi sao Bryant Chang Rui Jia. Có vẻ như ai cũng muốn kết hôn với cô gái xinh đẹp này.

Đoạn video ghi lại cảnh Chuck Liddell cùng cô bồ mới Heidi Northcott bận rộn tập luyện ở một phòng tập thể hình trong tình trạng nude đã khiến cư dân mạng xôn xao tìm kiếm.



Trong những ngày qua, cư dân mạng nhiều nước phát sốt lên vì đoạn video ghi lại cảnh Chuck Liddell là ngôi sao sáng giá của UFC, cùng cô bồ mới Heidi Northcott tập thể hình trong tình trạng nude hoàn toàn. Những cảnh quay cho thấy rõ cả hai người đều không mặc gì trong căn phòng tập nhỏ và tách biệt.

Sẽ là một quả bom tấn đánh mạnh vào danh tiếng cũng như sự nghiệp của Chuck Liddell nếu như đoạn video trên được quay không phải để phục vụ cho chương trình quảng cáo gây sốc mới của Reebok theo hợp đồng mới đây được ký kết giữa Chuck Liddell và hãng này.

Những bức ảnh khá mát mẻ của một cô gái được cho là rất giống Thu Trang đã được lan truyền trên mạng với tốc độ "chóng mặt".

Khi nụ cười ngày vu quy chưa kịp tắt trên môi, Thu Trang, vợ mới Hiệp 'Gà' đã méo mặt đối diện với tin đồn là 'thành phần bất hảo'.


bThu Trang khá xinh xắn, cô có khuôn mặt bầu bĩnh và nụ cười sángb


Rất nhiều những lời bình luận khiếm nhã và công kích khá nặng nề đối với những bức ảnh được cho là rất giống Thu Trang. Cô gái ấy cũng bầu bĩnh, cũng xinh xắn, cũng đôi mắt to và cũng rất đáng yêu.

Điều đáng nói rằng, qua những bức ảnh đấy, một số luồng thông tin trái nhiều ngược xuôi về chuyện tình ái của vợ mới Hiệp "Gà" và những tin đồn không tốt là cô đã từng cặp kè với nhiều người trước khi đến với Hiệp "Gà". Liệu rằng Hiệp "Gà" đã bị "chăn" bởi thợ săn lão luyện Thu Trang hay cả hai người đã xóa đi quá khứ mờ mịt để đến được với nhau như "rổ rá cạp lại" hướng tới một tương lai hạnh phúc?

Một chuyên gia nhiếp ảnh đánh giá: "Những bức ảnh này đều là thật và không hề qua chỉnh sửa, cô gái này khá giống với Thu Trang nhưng không hề có căn cứ chứng minh đó là vợ mới của Hiệp "Gà". Ở trên đời, có rất nhiều người giống nhau như hai giọt nước".

"Tôi mong đó không phải là Thu Trang, tôi đã tiếp xúc với cô ấy, cô ấy rất dễ thương và trong sáng. Các bức ảnh này thể hiện rằng cô gái trong đó khá "lõi" đời. Mà nếu như cô ấy ở trong ảnh thì đã làm sao?!", một fan của Hiệp "Gà" chia sẻ.

Hiện tại, Thu Trang và Hiệp "Gà" vẫn chưa đưa ra bình luận gì về những bức ảnh này. Hy vọng rằng Hiệp "Gà" và Thu Trang sẽ vượt qua sóng gió để có được hạnh phúc trọn vẹn.

Một số hình ảnh của cô gái "na ná" với Thu Trang:







- Kinh hãi những pha đánh bạn dã man không còn tính người của nữ sinh tiếp tục lại xuất hiện trên mạng.

Trong khi vụ nữ sinh trường THPT Trần Nhân Tông rủ “đồng bọn” hành hung bạn vẫn còn gây sự hoang mang phẫn nộ trong dư luận, và kết quả xử lý vụ này còn đang gây nhiều tranh cãi thì cách đây ít giờ trên mạng lại xuất hiện một clip bạo lực khác của nữ sinh ngay hành lang và trong lớp học, trước sự chứng kiến của rất đông học sinh.

Clip dài 2’14s được một nick tên Trần Văn Khoa post lên một diễn đàn chỉ xuất hiện cách đây hơn 10 tiếng nhưng đã thu hút tới hơn 144577 lượt xem, với hơn 514 lời bình, đa số đều bày tỏ sự kinh hãi, phẫn nộ trước sự tàn nhẫn bày ngay trước mắt họ, trong clip. “Thật dã man!”, “Kinh khủng quá!”, “Còn hơn xã hội đen”, “Như phim hành động Mỹ”…là những bình luận bật ra ở hầu hết người xem.



Lôi tóc xềnh xệch nạn nhân để vào lớp đánh ngay dưới bục giảng, trước sự chứng kiến của toàn bộ học sinh trong lớp.


Vụ "tra tấn" dã man và tàn bạo này diễn ra ngay hành lang lớp học, khi cả nạn nhân và "hung thủ" lẫn những người bạn của họ đứng xung quanh đang mặc những bộ đồng phục của nhà trường. Đánh chán chê ở hành lang, nữ sinh “đầu gấu” còn lôi tóc xềnh xệch nạn nhân để vào lớp đánh ngay dưới bục giảng, trước sự chứng kiến của toàn bộ học sinh trong lớp.

Đánh, tát, dẫm, đạp lên người bạn bằng giày cao gót, giật tóc lôi xềnh xệch từ hành lang vào lớp học... Nữ sinh hành hung, tra tấn bạn học bạn hầu như không hề có chút nương tay, mặc nạn nhân khóc lóc xin lỗi “tớ xin lỗi cậu”, còn bạn bè xung quanh có người cũng sợ quá nghẹn ngào “thôi đi, đừng đánh bạn ấy nữa”.

Nhưng điều đáng để nói là trước màn hành hung dã man đó, sự can ngăn của rất đông học sinh đứng xung quanh là rất yếu ớt, có rất nhiều bạn nam sinh đứng xem nhưng không có động thái tích cực nào để “cứu” bạn gái bị đánh. Còn nữ sinh là nạn nhân hầu như không có phản ứng đáp trả, im lặng chịu trận với gương mặt hoảng loạn và đầy đau đớn.


Kinh hãi màn tung "liên hoàn cước" bằng giày cao gót vào người bạn.


Theo hình ảnh trong clip, đồng phục của các học sinh thấp thoáng phù hiệu LQĐ. Một số comment thì nói thẳng ra là đồng phục của trường THPT Lê Quý Đôn, Hà Đông, học sinh bị đánh tên G._học A12.

Cho dù chưa có kết luận chính xác về clip này là "thật" hay dàn dựng như một số trường hợp khác để các nhóm học sinh "bày tỏ bản lĩnh" của mình, để "nổi tiếng" v.v. Nhưng dù bất cứ lý do gì, việc liên tục tung các clip lên trong thời gian gần đây cho thấy một thực trạng đáng báo động không chỉ đặt ra với ngành giáo dục.

Sau những comment đau xót, phẫn nộ, nick control89hcm đã cất tiếng “kêu cứu”: “Biết yêu, biết chia sẻ, quan tâm không phải là thứ chúng ta có thể áp đặt cho trẻ em từ bên ngoài. Đó là những sắc thái tình cảm nảy nở từ bên trong tâm hồn mà chúng ta phải giúp các em nuôi dưỡng và thể hiện. Đó là chân lý mà người lớn cần phải có trách nhiệm hành động, ngay bây giờ!”.


Đánh bạn giữa vòng vây.


Rất đông học sinh chứng kiến vụ bạo hành này.



Followers

Video Post