Hận đàn ông... trả thù tình!

Người đăng: Miss Teen Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

- Chỉ vì hận những người đàn ông đối xử tàn nhẫn với mẹ mình mà em phải lao vào những cuộc tình chớp nhoáng để trả thù sao em?

Hôm nay là cuối tuần, ngoài trời ánh điện đường còn chưa tắt. Ánh sáng của điện đường ngả màu vàng, màu của chút gì đó ấp áp xua tan cái lạnh của một ngày sớm.

Tôi rời thủ đô hoa lệ để đưa nhỏ đó về trên quê trên chuyến xe khách liên tỉnh. Nhỏ đó là con gái chị gái tôi.

Đi trên một trăm cây số thế là con đường thân quê mình cũng đã tới. Bước chân xuống xe dạo bộ và về tới nhà ngôi nhà thân quen cũng là 9h sáng. Vì tôi phải trở lại ngay thủ đô để chuẩn bị bài cho ngày hôm sau nên tôi không nghỉ một ngày nào dù đó là ngày cuối tuần.

Bữa cơm trưa đã xong tôi và mấy đứa cháu ngồi cùng để chia bánh kẹo cho chúng và chuẩn bị kẹo cho nhỏ đó mang vào lớp cho các bạn.

Cũng không hiểu tại sao hôm nay có một cảm rất quen, một thứ gì đó rất gần gũi. Dường như nó vô định… tôi không thể hình dung nó là cái gì đang vương trong tâm trí mình. Rồi điều lạ đó cũng đã đến với một tin nhắn có số lạ mà lại quen. Lạ vì tôi không muốn save, còn quen vì số điện thoại này tôi đã nhắn tin cho nó bao lần rồi. Nhưng đó chỉ là những ký ức buồn, chỉ là thứ mà tôi luôn luôn cố gắng muốn quên.

Có lẽ bản chất lẳng lơ của em chiếm lấn hết tâm hồn của em?


"Anh à,bây giờ anh đang ở đâu vậy? Em đang ở bãi biển Quất Lâm này" từ một số 097…" . Nơi đó là bãi biễn tắm duy nhất của tỉnh tôi.Đọc xong tin nhắn này có lẽ tôi cũng không hiểu tại sao nữa lại có sự trùng hợp như thế này được.

Tôi và em, hai đứa cách nhà trọ nhau chưa đầy 200m. Cũng chỉ yêu nhau vài tháng rồi chia tay.

Hôm nay tôi về quê và mang theo một cảm giác lạ đó. Có lẽ cảm giác lạ đó bây giờ mọi người cũng có thể đoán ra là gì rồi.

Tại sao vậy? Cuộc sống thật trớ trêu thay! Tôi đang cố gắng sống tháng ngày không yêu. Tập riêng cho mình một cuộc sống thật vất vả với lịch học kín tuần. Ngày hôm nay về quê, tưởng chừng sẽ có cảm giác thoải mái nhưng duyên hai đứa đã an bài và nó như một nhát dao khứa sâu vào vết thương còn chưa lành.

Em là người con gái cũng không có gì là nổi bật và xinh đẹp ngoại trừ nước da trắng ngần và đôi mắt như một thiên thần. Tôi yêu em cũng vì làn và đôi mắt thiên thần ấy.

Nếu như lòng em trắng như chính làn da em, tâm hồn sáng trong như đôi mắt thiên thần của em có lẽ hai đứa đã rất hạnh phúc. Em dưới con mắt của bao người ở đây là cô gái lẳng lơ, còn trong mắt tôi dường như nó còn dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn nữa... Không hiểu tại sao em trong tâm trí em lại nghĩ và làm vậy? Tôi biết rằng,về mặt tình cảm em là đứa con gái rất thiệt thòi. Em chỉ còn tình thương của người mẹ. Phải chẳng vì sự căm hờn số phận của mình nên em lao vào nhưng cuộc tình để trả thù những người đàn ông đã làm mẹ và em khổ. Dường như sự căm hồn lấy đã lấn át đi tình yêu chân thành mà ngày đầu hai đứa vun đắp với bao nhiêu kỳ vọng vào tương lai.

Phải chẳng vì sự căm hờn số phận của mình nên em lao vào nhưng cuộc tình để trả thù những người đàn ông đã làm mẹ và em khổ.


Buổi tối hai đứa cùng về phòng trọ nhỏ riêng của mình, những tưởng khi đó em sẽ thôi không khơi dậy ký ức buồn của tôi... Ngược lại em nhắn tin cho tôi rất nhiều. Tôi tự hứa với lòng mình quên nhỏ đó đi, đừng để lòng mình yếu mềm với những thứ trước đây mình nghĩ về nhỏ nữa!

Một tin, hai tin, rồi đến tin thứ sáu hay thứ bảy gì đó tôi không cầm được lòng mình về những ký ức của hai đứa! Những buối tối sánh bước bên nhau dưới hàng cây hoa sữa… Nó đã đánh chiếm tâm hồn tôi, nơi yếu đuối nhất của một đứa con trai như tôi. Tôi bắt đầu quay ra nhắn tin và em vẫn như ngày nào. Em vẫn tỏ vẻ là cô gái ngây thơ nhưng em đâu biết rằng, tất cả những gì em cố gắng che đậy tôi đã biết hết! Em vẫn một câu nói "Em xấu ai thèm lấy em. Chắc em phải ở nhà với mẹ rồi". Con người em lúc này là một con người khác. Thật trơ trẽn biết bao? Nó đối lập với bề ngoài hay những ngày ban đầu mình gặp nhau em à. Tôi cố kìm lòng mình và hứa với lòng mình sẽ không nhắn tin, không gọi cho em nữa… nên tôi chủ động bằng tin nhắn cuối cùng cho em "Xin lỗi anh còn nhiều bài phải học. Nếu em rảnh thì hãy đi ngủ đi", Rồi tôi tắt máy.

Có lẽ bản chất lẳng lơ của em chiếm lấn hết tâm hồn của em? Nhưng có điều mà tôi muôn nói với em "Hãy từ bỏ sự trả thù vô lối, và tìm kiếm cho mình một bờ vai vững chãi để làm điểm tựa". Ở nơi đây tôi vẫn hằng ngày cầu mong cho em hạnh phúc!

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post