Tuổi thơ tôi… ai đánh cắp mất rồi?

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

- Tuổi thơ của tôi là những nỗi đau kéo dài đằng đẵng... 12 tuổi, tôi bị một ông khách của gia đình đến chơi hãm hiếp. Tưởng như đấy là nỗi đớn đau nhất của một con bé như tôi phải hứng chịu... Nhưng nào đâu ngờ, năm tôi 13 tuổi, tôi lại trở thành nô lệ tình dục cho chính anh trai của mình!

Tôi đã phải làm nô lệ tình dục cho anh trai mình suốt bao năm qua...


Tôi cũng muốn sống thật tốt, trở thành một người tốt và sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu… nhưng tuổi thơ tôi… ai đã đánh cắp mất rồi? Tôi lớn lên với những nỗi đau không thể nói hết bằng lời, nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác. Tôi hận chính bản thân mình vì tôi không thể nào nói ra được sự thật cho gia đình và những người xung quanh biết! Những điều xấu xa, nhơ bẩn và thật đáng kinh tởm suốt bao nhiêu năm qua mà tôi chưa bao giờ dám tâm sự với một ai! Vì thế, suốt đời này, tôi sẽ phải tự dằn vặt mình, phải tự đứng lên sau nỗi đau đó... nỗi đau của riêng tôi, nỗi đau không thể nói thành lời!

Tôi đã từng mơ ước mình sẽ là một nàng công chúa, sống trong sự yêu thương của gia đình và một ngày nào đó, sẽ có một hoàng tử đến đón tôi đi... nhưng đó chỉ là giấc mơ mà thôi, có mấy khi giấc mơ lại thành sự thật? Năm tôi 12 tuổi, một người khách của gia đình tôi đến chơi và trong lúc ba má tôi đi vắng, ông ta đã cưỡng hiếp tôi! Hắn là một gã đàn ông tồi tệ, độc ác, tàn nhẫn nhất mà tôi từng biết! Tôi khóc vì mình đã mất trinh trắng trong sự đớn đau và sợ hãi… nhưng gia đình tôi vẫn không một ai hay biết! Tôi sống trong nỗi đớn đau, hoảng hốt mỗi khi có ai đó lại gần mình... Những đêm tỉnh giấc, những giấc ngủ chập chờn, mộng mị... tôi không còn được sống cuộc sống của một đứa trẻ hồn nhiên, yêu đời như biết bao bạn gái cùng trang lứa!

Nhưng dường như số phận vẫn chưa chịu dừng lại sự đày đọa bản với bản thân tôi... Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, cuộc sống của tôi lại là những chuỗi ngày buồn đau nối tiếp những buồn đau...

Tôi đã từng mơ ước mình sẽ là một nàng công chúa, sống trong sự yêu thương, đùm bọc của gia đình...


Tôi càng đớn đau và khổ sở hơn khi mà người anh trai ruột thịt của mình, người tôi luôn kính yêu và tôn trọng lại bắt tôi trở thành nô lệ tình dục cho anh ta! Một năm trời trôi qua, tôi không dám nói với ba má tôi sự thật ấy… vì tôi sợ anh ấy sẽ đánh chết tôi nếu như mọi người biết được tất cả mọi chuyện! 13 tuổi nhưng tôi lúc nào cũng u sầu, ảo não. Tôi mất ăn, mất ngủ, học hành sa sút vì suốt ngày bị ám ảnh bởi những hình ảnh đáng ghê tởm và xấu xa đó… ba má không hiểu nên nghĩ tôi bỏ bê việc học và thường xuyên đánh đòn tôi mỗi lúc bị điểm kém hay bị giáo viên nhắc nhở!

Tôi sống khép mình với bạn bè nên suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi không có lấy một người bạn thân, không có ai cùng tôi chia sớt những nỗi buồn đau trong cuộc sống! Giữa dòng đời, dòng người, tôi luôn cảm thấy mình cô độc, nhỏ bé… vì tuổi thơ tôi, ai đã nỡ đánh cắp mất rồi?

Khi bước vào tuổi trăng tròn, tình yêu trong tôi cũng chớm nở. 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, tôi bắt đầu yêu anh, một tình yêu trong sáng, ban sơ và thánh thiện như biết bao mối tình học trò khác! Nhưng khi gia đình biết chuyện chúng tôi yêu nhau, mọi người hết sức ngăn cản và thường xuyên đánh đập cả tôi và anh ấy! Những buổi sáng đến trường, tôi mang theo những vết bầm tím giấu sau cánh tay và mắt thì sưng húp lên vì khóc…

Tôi chịu nhiều mất mát từ nhỏ, ba má không hề hay biết được những điều ấy! Đã thế, người anh trai ruột thịt của mình cũng đang tâm hành hạ, hãm hiếp tôi, coi tôi như một kẻ nô lệ tình dục… có ai yêu thương, thông cảm với tôi ngoài anh nữa? Vậy mà tại sao gia đình lại nỡ ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? Tại sao không cho tôi được hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhất trong cuộc đời mình? Tại sao lại nỡ đối xử tệ bạc với tôi như thế?

...và đến một ngày nào đó, sẽ có một chàng hoàng tử đến đón tôi đi!


Tôi bước chân vào giảng đường Đại học, bỏ lại sau lưng mối tình đầu của mình, mối tình đẹp đẽ nhất và cũng nhiều cay đắng nhất mà gia đình luôn gây ra cho chúng tôi! Tôi cũng bắt đầu với cuộc sống mới, bắt đầu với cuộc sống tự lập của một con bé cô độc nơi phồn hoa đô hội này!

Và cũng ở đây, tôi gặp Phước, người đã luôn ở bên cạnh động viên, chia sẻ cùng tôi những khó khăn, thiếu thốn của cuộc sống sinh viên xa nhà. Và cũng vì sự quan tâm chân thành anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua nên tôi đã mở lòng đón nhận tình yêu ấy! Gia đình tôi lại biết chuyện, họ lại tiếp tục ngăn cản… và những đòn roi lại tiếp tục được giáng xuống thân hình yếu ớt của tôi! Nhưng dường như, tôi đã chai lỳ với những đòn roi từ thuở nhỏ, tôi bỏ mặc ngoài tai những lời chê khen của gia đình. Tôi yêu Phước… dù anh nghèo và không có điều kiện để học bằng tôi nhưng những tình cảm của anh dành cho tôi thật đáng trân trọng! Tôi yêu anh, yêu chính tâm hồn tốt đẹp của anh, chứ không phải vì bất cứ một lý do nào khác…

Chúng tôi đến với nhau chân thành, yêu thương và trân trọng nhau hơn bao giờ hết! Và cũng vì yêu và trân trọng tình yêu ấy nên tôi đã trao cho anh những gì còn lại của một người con gái! Dù tôi không còn trong trắng nhưng anh vẫn luôn yêu thương, quan tâm và chăm chút cho tôi rất chu đáo! Gia đình thấy anh yêu thương tôi thật lòng nên mọi người cũng không phản đối gay gắt như lúc đầu nữa… chúng tôi đã rất vui mừng vì điều đó!

Kết quả tình yêu của chúng tôi là một bào thai hai tháng tuổi! Tôi chưa kịp hạnh phúc vì tin vui ấy thì anh lại tàn nhẫn bắt tôi bỏ đứa con đi chỉ với một lý do, anh không có tiền để lo cho tôi và đứa bé. Nếu tôi bỏ đứa bé đi, anh hứa khi nào có điều kiện, anh sẽ cưới tôi làm vợ! Nhưng rồi… tôi như muốn gục ngã khi anh lạnh lùng nói “Chắc gì đứa bé đã là con anh?”. Tôi đau thắt ruột gan khi nghĩ đến một sinh linh bé bỏng không được sống một kiếp làm người… Tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Sao anh còn nghi ngờ đứa con ấy không phải là giọt máu của anh? Chẳng nhẽ những tình cảm của anh dành cho tôi bấy lâu nay là giả dối hay sao?

Sau khi dứt bỏ giọt máu của mình, tôi bị chứng u nang buồng trứng. Anh lạnh lùng nói "Hãy về quê mà chữa bệnh. Đến bao giờ chữa xong bệnh thì hẵng xuống thành phố!". Tôi khóc hết nước mắt nhưng anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy!

Tôi cảm thấy mình không còn xứng đáng với những tình cảm của anh dành cho mình nữa...


Nửa năm qua, tôi không đi làm được vì tôi thường xuyên bị đau ốm. Lâu lâu, anh lại gởi cho tôi vài ba trăm nghìn để tôi mua thuốc. Gia đình thấy thế nên nghĩ rằng, vì anh yêu thương tôi thật lòng nên mới quan tâm, chăm sóc tôi chu đáo như vậy!

Nửa năm trôi qua, tôi sống trong nỗi đớn đau và dằn vặt nơi quên nhà! Tết vừa rồi, tôi gặp lại người yêu cũ… và chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại chực trào ra khi gặp lại anh! Anh nói “Bao nhiêu năm qua, anh vẫn chờ đợi em và luôn dõi theo em… dù biết rằng, em đã có người khác”. Tôi kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra với tôi và nói với anh rằng, tôi không xứng đáng với mối tình đầu mà anh luôn nhớ tới! Nhưng anh chấp nhận tất cả, bỏ qua tất cả… dù tôi có trở thành một người như thế nào đi chăng nữa…

“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ hỏi cưới em” – anh nhẹ nhàng nói với tôi như vậy! Nhưng tôi phải làm sao khi mình không còn xứng đáng với anh nữa? Nếu gia đình tôi biết chuyện, họ lại ra sức ngăn cấm, đánh đập tôi… vì họ nghĩ, chỉ có Phước mới yêu tôi thật lòng, còn anh chỉ là những tình cảm thoáng qua, nhạt nhòa…

Tôi phải làm sao để lựa chọn tương lai và hạnh phúc cho mình đây? Đứng giữa hai ngã đường, tôi không biết mình nên chọn con đường nào để đi nữa! Liệu rồi, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu sau những chuỗi ngày sống trong đớn đau và mấy mát ấy?

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post