Gái điếm (Phần 5 - Chương I)

Người đăng: Miss Teen Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

- Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng.

Tôi tự mình làm cơn nắng, rồi bất chợt ùa mưa. Điều đó làm Hải loay hoay, và anh cố níu kéo, như cố giữ đám mây trĩu nặng đứng mãi trên bầu trời.

- Em hãy nghe anh đi, hãy để anh làm việc đó.

Hải gọi điện, giọng tha thiết. Tôi cố tỏ ra phũ phàng. Anh quá tốt với tôi, nhưng tôi biết, điều đó lại là sự thiệt thòi với vợ con anh. Anh quan tâm đến tôi chân thành, tình cảm của anh là thật. Mẹ tôi từng bị phản bội, tôi không muốn vợ Hải phải chịu cảnh ngộ ấy.

- Hãy từ bỏ ý nghĩ của anh đi. Anh cũng không cần phải gọi điện cho em. Anh đừng đến đây tìm em nữa.

Tôi cúp máy, anh lại gọi. Điện thoại rên não ruột, bần bật rung. Tôi không bắt máy, sợ phải nghe thấy những lời quan tâm của anh. Lúc này, thực sự tôi phải chạy trốn anh, trốn khỏi sự quan tâm khắc nghiệt, và nếu tôi nhận lời, càng ngày tôi càng héo úa. Tôi đứng nhìn điện thoại, nước mắt trào ra, nghẹn ngào. Anh Hải ơi, em không muốn anh khổ vì em, anh còn gia đình. Tự em sẽ cứu đời mình.

Đêm vắng khách, đi ngủ sớm. Một đứa con gái khác gõ cửa gọi tôi dậy, nói là anh Hải tìm. Tôi chần chừ không muốn tiếp. Gọi đến lần thứ hai, giọng nó gắt gỏng: “Mày ra nhanh kìa, để anh ấy ngồi đến sáng hay sao?”. Tôi miễn cưỡng đứng dậy. Hải đang ngồi, dáng khắc khổ trong bóng đêm, phì phèo điếu thuốc.

- Sao em ác với anh thế? Anh gọi rất nhiều mà em không thèm nhấc máy. Em khinh anh đến thế ư?

Tôi đứng ngây người, lòng mong mỏi một sự cảm thông từ anh. Tôi úp mặt về phía nhiều bóng tối. Hai mắt mờ nhòa.

Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ.


- Anh đừng giận em, em chỉ không muốn phiền anh thôi. Hãy hiểu cho em.

- Đừng nói thế, anh làm được mà.

- Không, em tin anh, anh hãy để em tự thôi. Hãy về đi.

- Kìa Vy, em…

Tôi giật giọng:

- Anh về đi, đừng nói thêm gì nữa!

- Em…


Tôi bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Con tim nhoi nhói đầy vết thương. Tôi là con điếm, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cần phải giữ một chút tự trọng trong lòng. Dứt khoát như vậy, để Hải quên đi.

Phải mất gần một tiếng Hải mới chịu bỏ đi. Ngần ấy giây phút tôi ngấu nghiến nỗi đau. Những đứa con gái bên cạnh gắt gỏng như tiếng còi xe: “Thôi đi bà ơi, khóc lóc cái nỗi gì. Không muốn gặp thì bảo bọn nó đuổi đi là xong. Như chúng tao đây, làm gì có nước mắt mà phung phí. Với lại chúng tao chẳng dễ khóc được như thế”. Có đứa còn vỗ vào cái mông trần đen đét của mình để phản đối tiếng khóc của tôi. Sau đó, phải mất một đêm ấy nữa không ngủ được. Tôi nghĩ về mẹ, về ngày mai – một cái gì đó chính tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi trợn trạo nuốt nghẹn những cảm xúc vào lòng…

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post