Gái điếm (Phần 1 - Chương I)

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

- Điếm cũng là một nghề, có cầu có cung. Cũng làm hại người như thường, cũng nâng niu người như thường, cũng kiếm tiền bằng thủ đoạn, chọn lựa, chua ngoa, dè bỉu, khinh bỉ, bỉ ổi…



Chương 1: Chạy trốn

Cần phải tả thì anh có phong độ, và một điều chắc chắn bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìn vào cũng khẳng định đây là người đàn ông khỏe mạnh, hút gái. Hải bảo tôi đừng làm nghề này nữa. Tôi ngờ hoặc đó chỉ là lời xã giao không đáng tin, như những gã đàn ông khác sau cơn bạo liệt, thỏa mãn, đè nghiến, bỏ lại tôi nằm vật trên giường rồi đi. Và bao giờ tôi cũng nhoi nhóp một cảm giác đau đớn trong người, không ý thức nổi nó như nào. Một nỗi đau không màu, chát mặn, tim tôi đã tan nát, dòng máu thâm đen chảy dọc tâm hồn để tôi tồn tại vất vưởng trong đời.

- Anh có nuôi được em cả đời không mà bảo em bỏ làm. Em không thể bỏ làm, em phải kiếm tiền. Em cần tiền mà không có công việc nào khác đảm bảo cho em.

Hải ngồi bất động như một đoạn cây vô hồn, mặt hơi cúi xuống làm anh trở nên yếu đuối. Anh có đầy đủ sự nhiệt tình, nhưng chắc chắn tôi không khỏi nghi ngờ điều kiện để anh chăm lo cho một đứa con gái là tôi. Anh còn vợ, còn con. Thực ra tôi rất hy vọng một điều gì đó ở anh. Mong ai đó cứu lấy đời tôi khi còn có thể. Mà ai sẽ cứu tôi? Ai còn có thể thông cảm cho đứa con gái này. Giờ tôi sống, ý thức bảo là cho người mẹ già quanh năm ốm yếu ở quê. Không có mẹ, tôi đã khác.

- Em cứ nghỉ đi, anh sẽ nghĩ cách tìm cho em công việc khác, tốt hơn. Tin anh đi.

- Anh không cần phải miễn cưỡng làm gì. Chuyện này quá tầm tay anh. Anh cũng chỉ là người bình thường. Nói vui, anh không phải là ông sếp to.


- Nhưng…

Tôi ngăn Hải.

- Anh đừng nói nữa, hãy cứ mặc em khi còn chịu đựng được. Chỉ cần một thời gian nữa thôi, có vốn là em sẽ nghỉ. Cám ơn anh về tất cả.

Chưa có ai trong những người khách đã từng hỏi chuyện về tôi, quan tâm đến tôi như vậy. Họ biết tôi chỉ là một con điếm. Khi bước ra đời, tôi mong tất cả mọi người cũng hãy coi tôi như vậy. Và tự thấy mình dễ làm việc hơn khi ở địa vị dưới đáy xã hội như người ta quen gọi. Điếm cũng là một nghề, có cầu có cung. Cũng làm hại người như thường, cũng nâng niu người như thường, cũng kiếm tiền bằng thủ đoạn, chọn lựa, chua ngoa, dè bỉu, khinh bỉ, bỉ ổi… Ngay ngày đầu gặp nhau Hải tỏ ra thành thật, không giấu giếm khi nói chuyện. Anh có vợ và đó là một đàn bà gầy gò đen đúa. Tôi gặp chị một lần trên phố, dịp hai người giận nhau. Anh nói anh chán vợ. Những gã đàn ông còn giàu ham muốn, mà người vợ thì đã nhàu nhĩ quá theo thời gian có còn chung thủy được không? Cái ham muốn bùng lên, hẳn là chưa chạm phải đã có tội rồi. Tư tưởng chán vợ, muốn phá bĩnh, đem theo những gì đã từng xây dựng – cái gọi là hạnh phúc – ra đánh đổi vài giây cảm xúc, vài giây thỏa mãn, vài giây cuộc đời, ngoại tình. Hải là một trong số đó. “Anh không chịu nổi mãi con mẹ già” – Anh nhăn nhó nói.

- Thôi, anh về đi, về với vợ anh đi, các con anh nữa. Họ đang cần anh đấy, hãy mặc em.

- Không – Hải lắc đầu – anh phải ở đây với em. Về nhà anh có cảm giác vào tù. Em hãy cho anh được thanh thản, là được gần em.

Tôi nổi cáu:

- Tôi chỉ là một con điếm, anh về đi. Tôi không có gì để anh ở lại. Đi đi.

- Kìa sao em lại như vậy, anh chưa…


Tôi ném vù cái gối về phía Hải, tiếp sau là đĩa hoa quả trên bàn. – Thằng đàn ông nào cũng vậy thôi. Tôi hét lên, không thể bình tĩnh được, bàn tay bỗng chốc nổi gân guốc, giận dữ. Thà làm cơn gió cát te tát vào anh, để rồi vụt tắt ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy.

Hải đi thất thểu, mệt mỏi, ánh mắt cũng mệt mỏi. Tôi đổ xuống giường, ngoài trời như đang mưa to...

Còn nữa

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post