- Chẳng còn gì nữa để mà Chi níu kéo. Trước mắt Chi là hình ảnh chị dâu mình trần trụi không một mảnh che thân với người Chi đã yêu thương. Nước mắt cứ chảy dài trên má cô. Ghen tuông, đau đớn và tủi nhục..

Họ đã cướp đi niềm hạnh phúc của anh em cô!


Từ ngày anh Hải, anh trai Chi đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, ngôi nhà trên con phố gần sông Hồng của anh em Chi dường như cũng trống vắng và lặng lẽ hơn! May mắn thay, Chi vẫn có Giang đến chia sớt nhưng vui buồn cũng như những khó khăn trong cuộc sống này.

Bố mẹ mất sớm, để lại căn nhà với một người anh hơn Chi chục tuổi. Anh Hải là người nuôi nấng và yêu thương Chi như một người cha. Có phải cha mẹ mất sớm hay không mà cả anh Hải lẫn Chi đều là người dễ cảm động. Mỗi lúc nghe anh trai kể về ba mẹ, Chi lại khóc nức nở như một đứa trẻ. Hai anh em cứ thế đi qua những vất vả, những toan tính bon chen của cuộc sống, để tìm cho mình những niềm hạnh phúc nho nhỏ, bình dị trong cuộc sống này!

Nhờ có chút ít vốn liếng cha mẹ để lại nên cuộc sống của hai anh em Chi cũng không đến nỗi nào! Biết cô em gái mình thích học đàn nên anh Hải tranh thủ đi gia sư để kiếm tiền cho Chi đi học. Hải chăm Chi cẩn thận, chu đáo chẳng khác gì tình thương của cha mẹ dành cho cô ngày bé cả!

Ngày Chi mới vào Đại học, anh Hải mang người yêu về giới thiệu với Chi. Chị dâu tương lai của Chi khá xinh xắn, thùy mị lại là có dáng vẻ con nhà gia giáo nên ngay lần đầu tiên gặp mặt, Chi đã rất có cảm tình với chị ấy! Không lâu sau, hai người đã quyết định tiến tới hôn nhân và một đám cưới ngọt ngào, ấm cúng đã diễn ra như dự định!


Chị dâu tương lai của Chi khá xinh xắn, thùy mị lại là có dáng vẻ con nhà gia giáo


Dù có vợ mới nhưng anh Hải cũng không hề sao nhãng chuyện chăm sóc Chi. Anh Hải hết sức quan tâm đến Chi trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Trong thâm tâm, Chi rất hạnh phúc nhưng cô vẫn lo ngại chị dâu sẽ không vui khi anh trai quan tâm và chăm sóc cô chu đáo như vậy!

Chi gặp Giang trong một cuộc dã ngoại, Chi đã yêu Giang và quyết định trao trái tim cho chàng trai dễ mến này. Giang đã đến bên Chi lúc cô cần anh nhất. Mới yêu nhau được vài tháng nhưng Giang đã đòi Chi chuyện "chăn gối" khiến Chi hoảng hồn từ chối... nhưng Giang cũng khôn ngoan mà rằng: “anh chỉ trêu em thôi”.!

Lấy vợ sống trong êm ấm có nửa năm, anh Hải lại phải đi nghiên cứu sinh bên Mỹ. Chị dâu ở nhà một mình cùng Chi. Thấy không khí quạnh quẽ buồn bã, Chi hay rủ Giang đến chơi. Dần dà việc đến chơi nhà Chi như thói quen của Giang ngay cả khi Chi không có nhà.

Nhiều lúc Chi thấy Giang rất thân thiết với chị dâu và đôi khi còn "đong đưa" những lời bay bướm với chị dâu mình. Chi nhắc, Giang chỉ cười: “em rõ hay ghen”. Chi đành im lặng... Cô có vẻ nghi ngờ nhưng vì tình yêu, cô bỏ qua cho những lỗi nhỏ của Giang. Chi quên tất cả, quên cả những cái liếc mắt đưa tình của hắn dành cho chị dâu, quên cả sự có mặt Chi mà hai người vẫn “lả lơi” quần áo.

Mà chị dâu Chi cũng thật buồn cười. Khi có Giang đến chơi, chị ấy toàn mặc mấy bộ đồ ngủ trong suốt. Chi bực lắm nhưng cô vốn nhút nhát nên không dám nói thẳng ra... và cứ như thế, họ qua mặt Chi không biết bao nhiêu lần. Nhưng Chi chỉ đoán, suy đoán chứ không dám khẳng định vì cô không hề bắt được "chuyện đó".

Trong căn phòng ấy, có những tiếng thở dốc, tiếng rên siết gấp gáp khiến cô sợ hãi...


Đêm nay, trong không khíNoel ấm áp, vui vẻ... Vậy mà Giang không rủ Chi đi chơi, chỉ khuyên Chi nên đi diễn văn nghệ với bạn bè. Chi im lặng đi chơi cùng với mấy cô bạn và hi vọng "xem xong văn nghệ, Giang sẽ đến đón mình...". Nhưng cuối cùng, hi vọng mãi Giang vẫn không đến...!

Chi nức nở phóng như bay về nhà. Đèn ngủ lờ mờ, ngôi nhà như rùng mình lên với bước chân cô. Ánh đèn ngủ ở phòng anh trai hắt ra... Trong căn phòng ấy, có những tiếng thở dốc, tiếng rên siết gấp gáp khiến cô sợ hãi...

Chi đi đến phòng anh trai mình, cửa vẫn không đóng... Cô ghé tay bật công tắc cho đèn sáng để xua đi nỗi sợ hãi trong mình. Và rồi,... một cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra trước mắt Chi...

Giang và chị dâu cô đang nằm trên chiếc giường cưới của anh trai cô, trên người cả hai đều không một mảnh vải che thân... Họ đã làm cái điều xấu xa đó, cả hai đã lừa dối Chi và anh trai cô, họ đã cướp đi tất cả hạnh phúc của hai anh em cô...

Chi khóc, đau và nghẹn đắng. Chị lạnh lùng: "Hãy đứng dậy mặc quần áo và cút khỏi ngôi nhà này”. Chi đã hành động đúng nhưng cô không dám nghĩ đến gương mặt anh trai khi biết được tin động trời này!

Chi đau khổ tột cùng... cô không dám đối diện với sự thật, với anh trai cô... Phải làm sao để xóa đi tất cả những hình ảnh nhơ nhuốc ấy trong suy nghĩ của cô bây giờ?

Những lời nói của bác sỹ cứ oang oang mồn một trong trí nhớ, Yến muốn chạy trốn, muốn quên tất cả… Cô đã được và mất gì trong tình yêu khi vừa bước vào tuổi mười chín?


Bước vào tuổi mười chín Yến đã được và mất gì trong tình yêu?


Ngày Yến vừa vào lớp 10 đã có khá nhiều chàng trai để ý, tán tỉnh. Yến nhận lời yêu Đức, cậu bạn cùng lớp. Có một điều lạ là Đức mới 16 tuổi mà đã khá sành sỏi trong chuyện quan hệ nam nữ. Đã mấy lần Đức rủ Yến đi nhà nghỉ nhưng bị Yến cự tuyệt chuyện ấy. Đức năn nỉ xin được ‘tạm ứng’ một lần thôi. Cậu còn giải thích rằng “lần đầu chắc sẽ không bị sao đâu”. Yến ngây ngô chấp nhận vì lời nói của người yêu rất có lý. Và còn vì cô cũng muốn tò mò chuyện ấy.

Rồi hai cô cậu làm chuyện người lớn thường xuyên hơn mà không một biện pháp phòng tránh. Hai tháng rồi không có biểu hiện thường kỳ của con gái mà Yến vẫn không mảy may nghi ngờ. Hôm nào cũng vậy, nói là cắp sách đến trường nhưng kỳ thực hai cô cậu bùng tiết đưa nhau đi chơi.

Yến ngây ngô kể với Đức là dạo này thấy trong người khang khác, hay buồn nôn. Đức phì cười: “Không khéo em có em bé rồi cũng nên”. Đức chạy xồng xộc ra hiệu thuốc Tây để hỏi. Cầm cái que thử thai về nhà, Đức hí hửng xem có “sản phẩm” không?

Nhìn hai vạch màu đỏ trên que thử, Đức khẳng định chắc như đinh đóng cột là “dính” rồi. Yến thộn mặt khi nhìn thấy người yêu có vẻ thích thú. Cô không nghĩ là mình mới còn lớp 10 mà cũng có thể mang thai được.

Yến đã sai lầm ngay từ lần đầu tiên quan hệ...


Đức đưa Yến đến bệnh viện để cầu cứu bác sỹ. Dù Yến đã năn nỉ khóc lóc để bác sỹ phá thai nhưng các bác sỹ không đồng ý. Phải có phụ huynh đến thì bệnh viện mới làm việc vì cái thai đã gần 3 tháng rồi mà Yến còn bé, cơ thể lại yếu ớt và mắc chứng yếu tim.

Không còn cách nào khác, Yến đành phải về nói nhỏ với mẹ. Sau khi đã giải quyết xong cái thai, mẹ Yến nghiêm khắc dạy con, cấm không cho con gái được gặp gỡ đi chơi nhăng nhít với Đức nữa. Bà suốt ngày la mắng Yến là con gái hư hỏng mất nết. Cô bé thấy bị tổn thương ghê gớm nên suốt ngày khóc lóc.

Yến vẫn lén tìm gặp Đức nhưng thái độ của cậu ta đã thay đổi hẳn. Đức không còn quan tâm nhiều đến Yến như trước kia nữa. Cậu ta còn mặc nhiên tán tỉnh cô bé khác mà không cần biết thái độ của Yến thế nào. Đức còn nói: “Em có còn gì nữa đâu mà đòi anh”? Yến tát vào mặt Đức hai cái và đó cũng là ngày mối tình đầu của cô kết thúc.

Chia tay rồi, Yến buồn khổ đau đớn trong cảm giác bị bỏ rơi, lại còn bị mẹ xỉ vả. Yến bắt đầu sống buông thả, tuyệt nhiên không còn tin vào tình yêu nữa. Yến xin chuyển sang lớp khác để không còn phải thấy Đức.

Yến chột dạ, đã mất trinh trắng rồi thì bây giờ có gìn giữ cũng chẳng để cho ai cả. Thế nên khi gặp được một người, dù anh ta đã có vợ, Yến vẫn yêu. Nhưng có một điều Yến không mong đợi là lại dính bầu một lần nữa.

Yến cầm tiền của gã người tình đưa, một mình đi đến bệnh viện tư nhân để phá bỏ. Lẽ ra sau khi phá bỏ cái thai, bác sĩ căn dặn không được quan hệ nam nữ ngay. Nhưng đằng này anh ta cứ đòi hỏi, và Yến vẫn “cho” rất hồn nhiên. Yến sợ nếu không chiều lòng người yêu thì một lần nữa người ta sẽ bỏ đi. Những viên thuốc mà bác sỹ kê trong đơn để chống nhiễm khuẩn cũng bị cho vào sọt rác, vì cô nghĩ: “chắc là không cần thiết, uống làm gì cho hại người?”...

Anh ta còn hứa nếu có bầu lần nữa sẽ để Yến sinh con. Anh ta có đủ điều kiện để mua nhà cho hai mẹ con. Thế nên từ khi có lời của người yêu, Yến như được mở cờ trong bụng.


Cô bé lại tiếp tục mắc sai lầm khi nghĩ không còn gì để giữ gìn...


Năm ấy Yến thi trượt tốt nghiệp cấp ba. Cô nghĩ chả cần học hành gì nhiều. Lúc này Yến thấy không phải vội vã uống thuốc tránh thai làm gì nữa. Yến đang trông chờ một kết cục tốt đẹp, đó là một đứa con để hợp thức hóa lời hứa của người tình.

Nhưng con cái là “của” trời cho. Cả một năm sau đấy, hai người thường xuyên gần gũi lại không có biện pháp phòng tránh gì vậy mà vẫn “không có gì”. Nhất là nhiều khi cô còn bị đau ở bụng dưới.

Không chịu được, Yến tìm đến trung tâm tư vấn, bác sỹ chuẩn đoán Yến bị vô sinh vì viêm nhiễm, dính buồng tử cung. Cô sẽ không bao giờ được làm mẹ nữa.

Yến gục ngã ngay tại bàn tư vấn. Cô bé đã khóc rất nhiều nhưng nước mắt đâu thể thay đổi được gì? Bác sỹ ái ngại trước lời khẩn khoản van xin của cô bé: “Giờ cháu phải làm sao đây? Mẹ cháu mà biết chắc giết cháu chết mất”.



Yến đã sai lầm ngay từ lần đầu tiên quan hệ. Cô bé lại tiếp tục mắc sai lầm khi nghĩ không còn gì để giữ gìn. Còn bao nhiêu bạn trẻ có những suy nghĩ nông nổi như Yến? “...Đừng gửi gắm sự an toàn và sức khỏe sinh sản của bản thân cho những phòng khám không đủ tin cậy, không đảm bảo về tay nghề, chuyên môn” chính là điều bác sỹ Dung (bệnh viện Bạch Mai) muốn gửi đến các bạn gái.

- Tất cả thế giới xung quanh dường như đang quay cuồng, đảo lộn... khi bản năng đã chiến thắng lý trí sáng suốt của mình. Cả tôi và người đàn bà đó cuộn tròn lấy nhau trong sự đam mê của nhục dục điên cuồng đó.

Tôi không đủ bản lĩnh để tránh những cái vuốt ve, đụng chạm của người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đó.


Hôm nay đây, nghe tin người con gái ấy lấy chồng, tôi thoáng buồn nhưng lại thoáng vui và chợt thấy thanh thản trong lòng.

Cách đây bốn năm, tôi yêu Thủy, một người con gái xinh đẹp và rất ngoan hiền. Cuộc tình của chúng tôi nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người trong gia đình em, đặc biệt là ba mẹ em. Ba em đã ngoài năm mươi tuổi, còn mẹ em cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông cô còn rất đẹp. Tôi gọi bố mẹ em bằng “ba”, “mẹ” vì cô chú bảo “trước sau gì cũng phải xưng hô như thế” vì nghĩ rằng tôi và Thủy sẽ đến được với nhau!

Không thể nào kể ra hết tình cảm của ba mẹ em dành cho tôi. Từ bữa ăn, giấc ngủ cho đến lúc ốm đau hay khi bất trắc trong công việc,... ba mẹ em là người chăm lo cho tôi nhiều nhất! Nhưng thật trớ trêu thay! Khi ba mẹ em dành tình cảm cho tôi thật nhiều thì cũng là lúc tình cảm giữa tôi và em phai nhạt dần! Mặc dù em đi học ở xa nhưng chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã nhau vì những chuyện không đâu... Và những lúc như thế, ba mẹ em lại là người đứng ra phân giải cho hai đứa hiểu...

Đã nhiều lần tôi muốn chia tay nhưng vì nghĩ đến những tình cảm chân thành của ba mẹ em dành cho tôi nên tôi không thể dứt khoát chia tay và em được nữa!

Có một lần, tôi và Thủy lại giận nhau. Tôi cũng không nhớ rõ vì lý do gì mà chúng tôi giận nhau nữa. Hôm ấy buồn quá nên tôi đã đập chiếc điện thoại cua mình và đi uống rượu say. Khoảng gần tối hôm đó, bạn tôi bảo rằng, mẹ em vì quá lo lắng cho tôi nên đã đến tìm tôi. Mẹ em đã bắt xe cả hàng trăm cây số để đến tận nơi tôi làm việc để hiểu rõ thực hư mọi chuyện như thế nào.

Tối hôm ấy, tôi gặp mẹ em. Cũng như bao lần khác, tôi tâm sự cho mẹ nghe về chuyện tình cảm của tôi và em. Mẹ lại an ủi tôi, phân tích cho tôi hiểu mọi chuyện... nhưng lần này tôi nói với mẹ là tôi sẽ dứt khoát chia tay với em vì chúng tôi không hợp nhau, tôi không muốn mọi người khổ vì chúng tôi nữa…

Nghe tôi nói vậy, mẹ em khóc rất nhiều. Mẹ ôm tôi vào lòng khóc nức nở... Tôi thực sự bối rối khi ở trong vòng tay của người phụ nữ ấy... vì đây cũng là lần thứ hai, mẹ ôm tôi như vậy! Tôi không nghĩ gì nhiều mà chỉ buồn vì tình cảm của hai đứa đã không được như sự mong đợi của mọi người.

Em là một người con gái xinh xắn, ngoan hiền...


Tối đó, sau khi đưa mẹ em đi ăn cơm xong, tôi thuê phòng cho mẹ em nghỉ lại qua đêm (vì đường xa nên mẹ không thể trở về nhà trong đêm được). Tối hôm ấy, tôi và mẹ đã trò chuyện với nhau rất khuya. Phải công nhận một điều là mẹ em hiểu tôi hơn em nhiều. Tôi định bụng tầm chín, mười giờ sẽ về... để ở lại chuyện trò với mẹ em thêm một lúc cho đỡ buồn...

Vừa nói chuyện, mẹ em vừa quàng tay ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận đây chỉ là tình cảm của người mẹ dành cho người con mà thôi! Nhưng càng nói chuyện, mẹ càng ôm tôi chặt hơn... Tôi không dám cử động và lan man với những suy nghĩ không đâu. Lúc này đây, hình bóng của Thủy sao mà mờ nhạt thế...!

Bỗng chốc, mẹ em đưa tay xuống dưới cơ thể tôi, khiến tôi lâng lâng trong một cảm giác mê man khó tả… Tôi chợt bừng tỉnh khi nghĩ đến hình ảnh của ba và em, tôi ngồi bật dậy để đưa mình về với thực tại... Cả mẹ em và tôi đều hiểu được những gì vừa mới xảy ra…

Mẹ em im lặng... và một lần nữa, mẹ lại kéo tôi nằm xuống bên cạnh. Lần này, tôi không đủ bản lĩnh để tránh những cái vuốt ve, đụng chạm của người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đó.

Thật khổ sở cho tôi khi đấy chính là mẹ của người yêu mình... Tất cả thế giới xung quanh dường như đang quay cuồng, đảo lộn... khi bản năng đã chiến thắng lý trí sáng suốt của mình. Cả tôi và người đàn bà đó cuộn tròn lấy nhau trong sự đam mê của nhục dục điên cuồng đó...

Hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi đứng dậy để chuẩn bị về vì tôi không đủ can đảm để ở bên cạnh người đàn bà ấy nữa! Tôi cảm thấy mình thật xấu xa và đê tiện, tôi cũng không thể ngờ mình có thể làm được cả "chuyện đó" với mẹ của người yêu mình! Tôi không biết chuyện này đã xảy ra như thế nào nữa... Tôi nghĩ đến em và ba em! Thật tội nghiệp cho hai con người đó! Và cả tôi và mẹ em nữa... chúng tôi cũng thật tội nghiệp vì chúng tôi cũng không thể hiểu được những gì vừa mới xảy ra… Nó giống như một cơn ác mộng…

Tất cả những gì đã trải qua… giống như một câu chuyện tiểu thuyết!


Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được. Tôi suy nghĩ những gì đã xảy ra... Tất cả đều đã quá muộn màng để nói câu hối hận. Tôi sẽ cắt đứt chuyện tình cảm với em, sẽ tránh xa gia đình em và không bao giờ làm phiền lòng bất cứ một ai trong gia đình em nữa!

Thế nhưng, sau lần ấy, mẹ em lại tìm cách gặp tôi nhiều hơn, gia đình em cũng bảo tôi về nhà em chơi nhiều hơn. Nhiều lần tôi không muốn về vì sợ đối mặt với mẹ em, với ba em và cả em nữa! Tôi sợ "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra" nhưng tôi không thể nào dứt khoát được. Trước mặt ba em và em, tôi và mẹ em vẫn xưng nhau là "má" - "con" và coi như không có chuyện gì xảy ra. Và cũng chẳng ai biết được chuyện gì đã xảy ra giữa chúng tôi cả.

Ba em bị yếu sinh lý, ông không còn ngủ chung với vợ nữa, năm thì mười họa ông mới sang phòng vợ một lần. Phải chăng cũng vì chuyện ấy mà mẹ em... Những lần tôi về nhà em chơi, ba thường sang phòng tôi ngủ cùng và tâm sự suốt đêm.

Thời gian này, tôi nghe nhiều điều tiếng không hay của Thủy ở dưới thành phố. Tôi hỏi dò bạn bè và đã biết được sự thật đau lòng đó! Tôi rất buồn và quyết định sẽ rời xa em… Cuối cùng, tôi cũng đã dứt khoát được với em, dứt khoát với những sự ơn nghĩa trước đây với gia đình em, dứt khoát bỏ lại tất cả một trời yêu thương và tội lỗi với hai người phụ nữ…

Hơn một năm sau, tôi cưới vợ. Khi nghe được tin này, ba mẹ em rất buồn nhưng không ai trách móc tôi nửa lời. Và cái điều thầm kín ấy, những ái ân với người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ấy, tôi đành vùi chôn tất cả vào một ngăn thật sâu trong trái tim mình!

Tất cả những gì đã trải qua… giống như một câu chuyện tiểu thuyết!

- Dù sinh năm 1993, đang là học sinh cấp 3 nhưng Thảo tỏ ra khá bạo dạn và chủ động trong chuyện tình cảm với bạn khác giới. Đến bây giờ, mỗi lần nhắc lại, Trung vẫn không khỏi giật mình vì sự chủ động quá mức của Thảo.

Trung vốn con nhà khá giả nhưng lại thuộc tuýp con trai ngoan ngoãn, từ nhỏ cũng chỉ lo học hành. Vào đại học năm thứ nhất, qua bạn bè giới thiệu, Trung cũng có làm quen với mấy bạn nữ nhưng cũng chả đi đến đâu vì Trung cảm thấy "sao các teen girl 9X này dạn dĩ quá". Không biết có phải vì thuộc tuýp người hơi cổ điển hay không nhưng Trung vẫn thích những cô gái nhẹ nhàng, tế nhị và kín đáo hơn.

Đến khi gặp Thảo, Trung thực sự phát hoảng vì sự tấn công "tới bến" của cô nàng, kể cả làm quen, cũng là do Thảo chủ động.

Gặp Thảo tại cửa hàng điện thoại của bố Trung, lúc đó, Thảo là khách mua hàng còn Trung là con ông chủ cửa hàng. Ngay từ khi nhìn thấy Trung, Thảo đã hỏi han đủ chuyện và thẳng thừng xin số điện thoại liên lạc. Dù hơi bất ngờ nhưng nghĩ có thêm bạn thêm bè cũng tốt, hơn nữa, trông Thảo cũng trẻ, ưa nhìn nên Trung không ngần ngại.

Ngay hôm đó về nhà, Trung đã nhận được tin nhắn làm quen và tâm sự đủ thứ chuyện trên đời của Thảo. Cô bé cũng bóng gió xa xôi tình trạng độc thân hiện tại của mình để dò hỏi ý tứ Trung. Lúc đó, Trung cũng trả lời xã giao chứ không mấy để ý. Thế mà chỉ chiều hôm sau, Thảo đã rủ Trung đi xem phim với cái kiểu “không được từ chối, vì tớ đã mua vé sẵn rồi”. Cũng chẳng bận bịu gì lắm, Trung đồng ý xem phim cùng Thảo.

Không biết tự bao giờ, các teen girl không còn sự e dè, ngại ngùng nữa. Họ sẵn sàng "tấn công" bạn khác giới và chủ động thể hiện tình cảm nếu thích


Ngay từ khi mới leo lên xe, Thảo đã vòng tay ôm eo Trung, cứ như một đôi tình nhân thực thụ vậy. Trung hơi ngại nhưng cũng chẳng biết phải xử lý thế nào vì đang lái xe trên đường nên không tiện phản ứng. Không biết có phải vì thấy Trung có vẻ "im lặng là đồng ý" hay không mà đến khi vào trong rạp xem phim, Thảo lại ngồi dựa hẳn vào người Trung. Dù đã tế nhị né đi vài lần, nhưng rốt cuộc, Trung vẫn ngơ ngác không biết phải đón nhận cô bạn mới quen hôm qua này như thế nào. Sau lần đó, Trung đành phải từ chối những cuộc hẹn do Thảo sắp đặt vì Trung không muốn bị Thảo đặt ở thế bị động. Dù tự bào chữa rằng, có thể Thảo xem phim tình cảm quá nhiều nhưng dù sao anh chàng cũng khiếp vía mấy trò tấn công quá mạnh dạn của cô.

Thế nhưng, nếu so với Hoàng, Trung vẫn còn may mắn chán vì chưa bị đặt vào những tình huống dở khóc dở mếu, tiến cũng dở mà lùi cũng không xong như Hoàng. Vốn có thói quen thích kết bạn với mấy cô bé xì-tin xinh xắn, nhưng Hoàng chỉ có ý đinh chuyện trò, tán gẫu bạn bè cho vui, xả stress chứ tuyệt nhiên không có ý định gì. Không biết sau vài lần gặp gỡ, cà phê có hiểu nhầm ý Hoàng hay không mà Thoa bắt đầu chiến dịch tấn công Hoàng tới tấp.

Vừa nói chuyện được dăm ba câu, Thoa quay lại nhìn vào mắt Hoàng và hỏi thẳng: “Cậu có muốn làm gì tớ không”. Khỏi phải nói, Hoàng mắt tròn mắt dẹt vì không ngờ cô bạn lại hỏi thế


Có hôm tầm 9h tối, Thoa gọi điện bảo muốn gặp Hoàng nói chuyện, cô bé đang bị stress vì áp lực thi cử cuối cấp. Hoàng đến, theo yêu cầu của Thoa “cậu chở tớ một vòng dạo quanh hồ cho thoáng” rồi dựng xe cạnh hồ trò chuyện. Chiều theo sở thích của bạn, Hoàng cũng không thắc mắc gì. Vừa nói chuyện được dăm ba câu, Thoa quay lại nhìn vào mắt Hoàng và hỏi thẳng: “Cậu có muốn làm gì tớ không”. Khỏi phải nói, Hoàng mắt tròn mắt dẹt vì không ngờ cô bạn lại hỏi thế. Bởi nếu theo trí nhớ không tồi của Hoàng, họ chỉ mới quen nhau được vài tuần, cà phê cùng nhau 2 lần và đây mới là lần gặp thứ ba. Ngoài những câu chuyện tếu táo cho vui, Hoàng chưa bao giờ có ý định cưa cẩm gì Thoa. Chẳng biết làm thế nào, Hoàng đành trả lời thành thật “tớ không định làm gì cậu đâu”. Sau buổi đó, Hoàng bị Thoa chê là có vấn đề, đàn ông mà thiếu nam tính. Dù hơi khó chịu nhưng Hoàng cũng không đặt thành mấy chuyện đó lắm, chỉ có điều là ít chơi với Thoa hơn mà thôi.

Nhưng đến khi gặp Nga, với sự chủ động và quá vồ vập của cô bé này thì Hoàng phải dựng tóc gáy, tự dặn mình từ nay "cạch" không làm quen, chơi bời gì với các cô nàng kiểu này nữa. Nga mới học lớp 10, Hoàng đã vào năm thứ nhất đại học nhưng theo ý Nga, họ chỉ nên xưng là bạn bè cho gần gũi. Trông Nga khá xinh và đáng yêu kiểu trẻ con. Nhưng cô bé còn ít tuổi, mới chỉ là học sinh cấp 3 nên Hoàng cũng không có ý gì xa xôi cả, đơn giản, họ chỉ là bạn, chuyện trò hồn nhiên. Có lần, nghe Nga đánh tiếng "Nếu tớ nói tớ yêu cậu thì cậu nghĩ sao", lúc đó, Hoàng chỉ cười đùa "thế thì tốt quá chứ sao". Câu chuyện đùa đó rồi cũng nhanh chóng qua đi, không đọng lại gì trong tâm trí Hoàng. Cho đến một hôm, đang chuẩn bị ăn trưa với mấy đứa bạn thì Nga gọi. Nghe giọng cô có vẻ mệt và theo Nga nói, cô đang bị ốm nặng, bố mẹ lại đi công tác xa nên muốn nhờ Hoàng qua mua hộ ít đồ ăn. Cũng chưa ăn nên Hoàng định là sẽ mua thêm đồ ăn qua ăn cùng Nga cho vui.

Hôm đó, cũng mất gần 30 phút Hoàng mới thoát khỏi ngôi nhà đang chỉ có mình Nga, mà không kịp ăn uống gì. Trời lạnh nhưng Hoàng vẫn vã hết mồ hôi. Đến giờ nghĩ lại, cu cậu vẫn còn sởn tóc gáy với những 9X quá chủ động và bạo dạn như thế.


Hoàng đến, thấy Nga nằm co ro một chỗ. Nghĩ Nga ốm nặng, Hoàng lấy lốc sữa ra, định đỡ Nga dậy uống. Ai dè, Hoàng vừa nâng cô bé dậy, Nga đã vòng tay ôm lấy cổ Hoàng, kéo lại gần mình. Hoảng quá, Hoàng đành phải bỏ tay ra khỏi đầu Nga rồi dần dần gỡ tay cô bé. Nhưng vừa ngồi xuống mép giường, Nga đã xích lại gần và gối đầu lên chân Hoàng rồi cười tươi như chẳng ốm đau gì “Cậu run à, tớ còn không sợ, cậu sợ gì chứ”. Hóa ra, Nga chỉ đau đầu nhẹ thôi chứ không ốm liệt giường như Hoàng tưởng. Đến lúc này, Hoàng thực sự phát hoảng, không ngờ lại bị đẩy vào tình huống như thế này. Hôm đó, cũng mất gần 30 phút Hoàng mới thoát khỏi ngôi nhà đang chỉ có mình Nga, mà không kịp ăn uống gì. Trời lạnh nhưng Hoàng vẫn vã hết mồ hôi. Đến giờ nghĩ lại, cu cậu vẫn còn sởn tóc gáy với những 9X quá chủ động và bạo dạn như thế.

Tất nhiên, con gái cũng có quyền chủ động thể hiện tình cảm của mình. Đặc biệt với thế hệ trẻ hiện nay, sự chủ động đó lại càng chứng tỏ được cá tính. Nhưng mọi sự thái quá đều trở nên phản cảm nhất là khi các bạn còn quá trẻ. Vì vậy, các teen, đặc biệt là teen girl hãy sống đúng với tuổi của mình, đừng cố tạo cho mình sự khác biệt hay bắt chước bất kỳ hành động “kỳ quặc” nào khiến các teen boy phát hoảng.

- Những ngày lễ, Tết là dịp và cũng là "cớ hợp pháp" để giới trẻ đi chơi thâu đêm, suốt sáng...



Có bao nhiêu cạm bẫy rình rập chúng trong không khí lễ hội ngọt ngào tưng bừng đó? Không phải bậc cha mẹ nào cũng có thể lường trước được cho con em mình.

Đừng để ngày vui thành cơ hội cho những kẻ thích... sàm sỡ

Đêm Noel, dù chỉ mới 7 giờ tối nhưng khắp các ngả người, thanh thiếu niên đã đổ về các trung tâm thành phố, quận, huyện và các trung tâm vui chơi, giải trí... T.T nghẹn ngào nhớ lại: Đi chơi Noel từ lâu đã là mơ ước của em và cả nhóm bạn gái. Nhưng phải đợi đến năm cuối cấp 2, em mới được bố mẹ cho đi chơi tối Noel cùng các bạn với cam kết về trước 22h30. Háo hức nhắm điểm đến là Thánh đường trung tâm, chỉ khi lọt thỏm vào giữa dòng người, em mới thấy những điều chưa bao giờ nghĩ đến xảy ra.

Em và 2 cô bạn kẹt cứng giữa đám người nhốn nháo tới mức không thể nhúc nhích được, chỉ biết căng mắt nhìn nhau cho khỏi lạc nhau và đứng yên mặc đám đông đẩy đi đẩy lại tới đâu thì tới. Không những thế, hàng chục bàn tay từ đâu tung hoành sàm sỡ: cấu, véo, bóp trên khắp thân thể em và các bạn gái... Chưa hết, chúng còn "lựa tay" xé luôn những mảnh áo mỏng (nếu có thể) để làm trò đùa.

Hóa ra, không chỉ nhóm T bị quấy rối thô bạo mà tất cả những cô bé nào đi chơi một mình đều bị những kẻ xấu lợi dụng sự đông đúc, chen lấn... quấy rối như vậy. Những cô gái khác nếu có bạn trai đi cùng thì có thể sẽ được che chở phần nào. Nhưng cũng có nhiều trường hợp các bạn nam cũng "bất khả kháng", bó tay nhìn bạn ngang nhiên bị xâm phạm chỉ vì quá đông, quá nhốn nháo nên những kẻ xấu có quá nhiều lý do để "động chạm"...

Và... những sự thật kinh hoàng

Tuy nhiên, đó chưa phải là tận cùng của bi kịch, V.L thừa nhận: Mải rong ruổi, nhậu nhẹt tận hưởng không khí Noel với nhóm bạn, khi nhìn ra đã quá 12 giờ đêm. Ký túc xá đóng cửa, L và nhóm bạn bất đắc dĩ phải thuê nhà nghỉ. Nhưng nhà nghỉ đêm Noel đâu phải dễ kiếm. Giá thì đắt như cắt cổ (do nhu cầu tăng đột biến). Thế nên cả nhóm tụ lại một phòng. Đèn tắt, hơi men lâng lâng, chẳng còn ai tỉnh táo để biết mình làm gì...

Trong thời buổi sinh hoạt thoáng, ngủ tập thể và dễ dãi như giới trẻ hiện nay thì không có gì là không thể...


Chỉ biết sáng ra, L và cô bạn đã... tả tơi. Còn nhóm bạn trai thì chẳng ý thức được việc mình đã làm trong lúc say. L và bạn gái cùng nhóm của cô cũng chẳng biết mình đã bị ai "làm gì" và "làm" bao nhiêu lần. Tất cả chỉ còn lại sự "vương vãi" và cảm giác mệt mỏi, dơ dáy rã rời...

Trường hợp của L không phải cá biệt trong thời buổi sinh hoạt thoáng, ngủ tập thể và dễ dãi như giới trẻ hiện nay. K, lại là một trường hợp khác. Cũng đêm Giáng sinh, K và nhóm bạn trai rong ruổi trên phố đến quá 1h sáng. Cả năm mới có một lần, nếu về nhà tắt đèn đi ngủ, bỏ qua những cung đường đèn hoa rực rỡ lúc này thì quả là phí. Thế nên cả nhóm rủ nhau "thử của lạ". Những cậu trai tuổi teen gom tiền gọi cave về nhà nghỉ bất chấp mọi nguy cơ bệnh tật.

Theo các chuyên gia tâm lý, rốt cục, những đêm hội như Giáng sinh lại là cái cớ để tụi trẻ tụ tập và lợi dụng để xâm phạm những nạn nhân yếu đuối, đơn độc. Bên cạnh đó, không gian và môi trường cũng góp phần tác động rát nhiều đến tâm lý con người.

Đặc biệt, không khí lễ hội bao giờ cũng ấm cúng, ngọt ngào. Nó như men rượu khiến tất thảy mềm lòng, phá bỏ mọi quy tắc thường nhật, nhất là với giới trẻ. Đó là những cảm giác mà người ta thường chỉ có thể tận hưởng nó sau 9, 10 giờ đêm.

Cha mẹ làm gì cho con?

Thế nên, nếu các bậc phụ huynh đã để con mình "sổng" ra ngoài vào giờ này thì hiếm khi chúng có thể dứt áo ra khi cuộc vui chưa tàn. Đã là "thân lêu bêu" ra đường vào cái giờ không an toàn thì khó mà giữ mình.

Chính vì vậy, cách duy nhất để cha mẹ giữ cho con trong dịp lễ hội như thế này là kiểm soát, nhắc nhở và tạo nền tảng ý thức giữ mình trong những tình huống nhạy cảm từ trước đó, làm sao để tất cả trở thành ý thức tự giác của chính con trẻ. Có như vậy, các em mới không vô tình hoặc hữu ý trở thành các nạn nhân hoặc tội phạm khi bước chân khỏi nhà trong những dịp hội hè.

- Mãi đến năm lớp 10 em mới vô tình nhớ lại trong lúc cùng đám bạn gái hứa hẹn chỉ trao lần đầu tiên cho chồng mình. Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu.

Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu


Em còn rất trẻ, công danh và sự nghiệp còn chờ trước mặt. Tuy em không tự tin về ngoại hình nhưng chưa bao giờ có người nói xấu sau lưng.

Vậy mà đến giờ này, dù có nhiều người theo đuổi nhưng em vẫn không thể yêu ai được. Tất cả chỉ vì thời thơ ấu kinh hoàng. Ngày ấy em chỉ vừa mới 5-6 tuổi còn anh trai em lên 10. Sau khi vô tình nhìn thấy ba mẹ làm chuyện đó, anh trai em đã làm như vậy với em khoảng 3 lần.

Mãi đến năm lớp 10 em mới vô tình nhớ lại trong lúc cùng đám bạn gái hứa hẹn chỉ trao lần đầu tiên cho chồng mình. Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu. Khi đã đủ tuổi, em bắt đầu tìm hiểu về chuyện ấy và lúc này mới phân vân không biết anh và em đã làm thật chưa hay chỉ mới bên ngoài.


Tất cả chỉ vì thời thơ ấu kinh hoàng...


Em không đủ can đảm để đi khám, chỉ nhớ hồi nhỏ khi không đi tiểu tiện được, mẹ đã dẫn em đi khám phụ khoa. Người ta nói em bị nhiễm trùng hay bị vi khuẩn gì đó. Em cũng không nhớ chính xác được thời gian nữa. Giờ đây em cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với anh thật ngại và có phần lảng tránh anh.

Anh hình như vẫn nhớ được chuyện đó nên thương em rất nhiều. Cái gì cũng dành hết cho em. Em rất thương anh, rất yêu gia đình của mình. Xin hãy chỉ cho em cách nào để sống tốt nhất, để em có thể nói chuyện tự nhiên với anh và cũng bớt tội lỗi với chồng mình sau này.

- Giá như Lan nói thật với tôi về cái “mất” kia thì có lẽ tôi sẽ nghĩ lại, sẽ có thể tha thứ. Nhưng cô ấy lại đang tâm đi “vá” lại màng trinh trước khi cưới 3 tháng để lừa dối tôi. Cái màng trinh của Lan đã thực sự giết chết tình yêu của tôi…

Tôi nào đâu biết... thời sinh viên em đã từng "đi khách" với chính bạn thân của mình


Ngày chúng tôi làm lễ cưới, bạn bè đầy đủ. Do công việc của tôi bận rộn, lại ít khi có thời gian ngồi chè chén với bạn bè nên đến khi cưới, tôi mới có điều kiện “khoe” cô dâu của mình.

Đêm tân hôn, tôi thật sự rất hạnh phúc vì vợ vẫn “còn”. Chúng tôi đã có một đêm thoả mãn. Trong thâm tâm, tôi rất hàm ơn vợ mình về điều đó, chỉ đơn giản vì tôi là “người đầu tiên” của cô ấy. Thú thực cũng có nhiều đồng nghiệp cứ than vãn rằng con gái bây giờ toàn hư hỏng, nếu không tận mắt chứng kiến thì toàn phải “đổ vỏ”, nhục nhã lắm.

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi gặp Lan ở công ty. Em là nhân viên văn phòng. Em nhỏ nhắn, xinh xắn và cực kỳ dễ thương. Chắc hẳn cũng có nhiều người mơ ước có được em. Tôi cũng không nằm ngoài số đó.

Với vẻ ngoài điển trai, tôi dễ dàng tiếp cận và thân thiết với Lan. Ấn tượng về em đọng lại trong tôi là một cô gái có tâm hồn trong sáng và ngây thơ. Nhất là đôi mắt, tôi đăm đắm khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Tôi bắt đầu hay gọi điện thoại và thường xuyên mời Lan đi chơi vào cuối tuần. Trái với dự đoán ban đầu của tôi là Lan có thể sẽ e dè khi đi chơi riêng với tôi, thực tình em tỏ ra rất hào hứng. Chúng tôi đã có những buổi nói chuyện rất lâu qua điện thọai, những chiều dạo bộ lãng mạn…



Do đã ổn định nên tôi ngỏ lời cầu hôn em sau 5 tháng hẹn hò và được em chấp nhận. Có thể nhiều người cho là tôi vội vã, nhưng tôi luôn tin rằng mình đã đúng, bởi trong những lần trao đổi về chuyện hôn nhân, tôi đã không ngại ngần bày tỏ quan điểm của mình.

Tôi luôn muốn người vợ của mình phải là người chỉ trải qua duy nhất một mối tình đối với tôi. Tôi chỉ chấp nhận người con gái chung tình và không lăng nhăng.

Tôi thà chấp nhận làm một người chồng ích kỷ còn hơn làm một người chồng bao dung, để rồi luôn bị giằng xé bởi quá khứ của vợ mình.

Lan tỏ ra đồng tình với quan điểm của tôi. Điều đó càng củng cố thêm niềm tin của tôi vào em. Tôi quyết tâm phải cưới được em làm vợ, một người con gái đẹp người, đẹp nết.

Giờ nhớ lại có lần tôi và Lan cùng đến uống cà phê, cái nơi mà em bảo là rất thú vị. Trong tiếng nhạc xập xình, có một người đàn ông lạ cả buổi cứ dõi mắt nhìn em. Có lẽ em không hay biết hay cố tình không chú ý thì tôi không dám chắc. Khi chúng tôi đứng lên chuẩn bị ra về thì ông ta đến trước mặt Lan cười nhếch mép: “Hôm nay em hấp dẫn quá. Mới mấy tháng không gặp mà trông em ngày càng mỡ màng, thơm da thắm thịt nhỉ?”.

Lan có vẻ lúng túng và đỏ mặt. Tôi cứ nghĩ đó là một trong những chàng trai từng hâm mộ và theo đuổi cô ấy nên khá yên tâm và cũng thấy tự hào vì mình đã yêu được em. Nhưng có những điều tôi không thể tưởng tượng được…

Duy thấy sốc khi cô dâu của tôi lại là "người quen" của cậu ấy!


Một tuần sau ngày cưới thì Duy, một người bạn thân thời cấp 3 mời tôi đi uống nước. Duy bảo hôm đi dự đám cưới của chúng tôi thấy hơi sốc khi cô dâu lại là “người quen”.

Duy khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng ngày xưa cậu ta từng quan hệ với Lan(vợ tôi bây giờ). Tôi ngã ngửa người khi Duy còn nói Lan từng “đi khách” với cậu ta và thêm mấy người bạn nữa. Chuyện ấy xảy ra cách đây cũng lâu rồi, khi Lan còn là sinh viên.

Mỗi lần như vậy Lan được họ “bo” cho 4 trăm ngàn gì đó. Nếu như mỗi đêm trong nhóm bạn của Duy có nhiều “nhu cầu” thì Lan sẽ “tăng ca” và số tiền cô ấy kiếm được còn nhiều hơn thế.

Tôi ngã ngửa người vì những lời của Duy nói là không có cơ sở. Tôi đã tin vào sự trinh trắng của vợ, vào thái độ cương quyết giữ mình khi hai đứa yêu nhau. Tôi còn tin hơn khi tận mắt chứng kiến những giọt máu trong đêm tân hôn ấy.

Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì Duy lại quay sang trách tôi sao lại lấy cô gái hư hỏng như Lan làm vợ? Tôi không biết phải trả lời thế nào? Tôi biết tin ai? Duy hay vợ tôi? Tôi như chết đứng trước câu hỏi trắng phớ của cậu bạn. Tại sao lại có thể như vậy? Những gì tôi biết về người vợ trẻ của mình đâu có như Duy nói? Cô ấy làm sao có thể “đi khách” khi vẫn còn trinh tiết trong đêm đầu tiên?

Tôi nghĩ có lẽ là Duy nhầm người chứ Lan là người rất trong sáng và ngây thơ. Ngày chúng tôi yêu nhau, Lan không bao giờ cho tôi đi quá giới hạn. Tôi đã tin cô ấy còn hơn bản thân mình. Nhưng khi nghe những lời của Duy, tôi không khỏi suy nghĩ.

Tôi hỏi thẳng vợ, thật sự là rất khó để tôi có thể mở miệng. Tôi sợ sự thật đúng như lời của Duy. Nhưng tôi không thể chịu được cảm giác dằn vặt. Tôi hỏi và cố gắng vớt vát lấy trái tim mình và cũng muốn mọi chuyện rõ ràng, để “minh oan” cho vợ.

Ban đầu Lan có vẻ bất ngờ và lúng túng trước những câu hỏi của tôi. Lan không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa. Cô ấy ngã quỵ và khóc rất nhiều. Cô ấy công nhận tất cả những lời mà Duy từng nói với tôi. Tôi đau đớn gào thét như con thú đang quằn quại với cái chết.

Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu và cả lòng tự trọng của tôi.


Giá như cô ấy nói thật với tôi về cái “mất” kia từ trước thì có lẽ tôi sẽ nghĩ lại, sẽ có thể tha thứ. Nhưng cô ấy lại đang tâm đi “vá” lại màng trinh trước khi cưới 3 tháng để lừa dối tôi. Cái màng trinh của Lan đã thực sự giết chết tình yêu của tôi. Xưa nay tôi vốn rất ghét sự giả dối, khi phải đối mặt với vợ là lòng tôi lại day dứt, vừa đau đớn, vừa nhục nhã.

Tôi không độ lượng được như những người đàn ông khác có thể “Lấy gái về làm vợ” sẽ hạnh phúc hơn “lấy vợ về làm gái”. Với tôi, cả hai điều đó đều không thể chấp nhận được.

Nếu như Lan lầm lỡ, nếu như không phải cô ấy đi “bán” cái “vốn có” của mình vì tiền thì tôi đã đỡ đau đớn. Đằng này cô ấy lại còn cố tình tỏ ra là người con gái ngây thơ, trong sáng, còn “zin” 100%. Chính điều đó càng khiến tôi ghê tởm hơn. Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu và cả lòng tự trọng của tôi. Nhưng tôi còn có thể làm gì?

- Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo trên người Nam. Khi ấy, người tôi nóng bừng. Đôi môi khẽ đặt lên môi Nam. Thân thể ấy phát ra một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi muốn ngấu nghiến, vần vò gã trai ấy trong đêm nay…

Tôi đắm mình vào sự cuồng nhiệt cùng chàng trai trẻ...


Đêm ấy, Nam đã cho tôi sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, cái mà tôi không tìm được ở người chồng “má ấp môi kề” suốt 2 năm qua…

Tôi, người vợ xa chồng đã không kiềm chế được trước sự hấp dẫn của gã trai mới tròn 20 ấy. Từ đấy, giống như một người say, không đêm nào là chúng tôi xa nhau. Tôi chỉ mong sao chuyến công tác của chồng kéo dài thêm, thêm mãi.

Những lời nói yêu thương của chồng qua điện thoại, những âu lo, dằn vặt chỉ giày vò tôi những ngày đầu tiên, khi ánh sáng ban ngày còn ngự trị. Nhưng đêm đến, tôi như mê muội, quên hết tất cả, đắm mình vào sự cuồng nhiệt cùng chàng trai trẻ.

Nam có một sức hút ghê gớm, ánh mắt sâu, trầm. Dáng người Nam khỏe khoắn. Nhất là mỗi khi cậu ta cười, tôi như muốn chìm nghỉm vào nụ cười ấy. Nhưng tình cảm ấy tôi chỉ dám nung nấu trong lòng vì dù sao thì tôi cũng đã có một người chồng yêu thương mình chân thành. Tôi còn mong gì hơn thế?

Chuyện chăn gối của chúng tôi không được như ý. Tất cả cũng chỉ vì tôi cứ bị sức hút từ thân thể kia ám ảnh. Nói đúng hơn là những khi nằm bên chồng, tôi chỉ nhớ đến Nam. Có lúc tôi đã cố gắng không muốn nghĩ đến nữa nhưng thật khó.

Tối nào không được nhìn thấy Nam là lòng tôi lại như lửa đốt. Tôi nghĩ đến chuyện Nam đang say sưa bên một cô gái khác và tự ghen một mình. Tôi thấy ghê tởm bản thân. Lần đầu tiên vô tình nhìn thấy Nam đánh trần chạy thể dục về, trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ vẩn vơ muốn có được Nam cho riêng mình.

Tôi không làm sao “vào cuộc” được với chồng. Nhất là mỗi khi chồng từ nhà tắm bước ra, khi anh vòng tay ôm là tôi lại bị ức chế vì chuẩn bị phải “hầu hạ” chồng.

Tôi ước ao người đàn ông nựng nịu mình mỗi đêm là Nam. Tôi thèm một lần, dù chỉ một lần thôi được tận tay đụng vào thân thể của cậu ta. Tôi miên man trong cảm giác mơ hồ, viễn vông được nằm trong lòng của cậu con trai ấy. Tôi thèm khát thân thể kia đến cháy bỏng.

Tôi miên man trong cảm giác mơ hồ, viễn vông được nằm trong lòng của cậu con trai ấy


Có lúc tôi thấy rất xấu hổ và thấy có lỗi với chồng. Nhất là những lần mà vợ chồng tôi đắm say trong cảm giác có nhau lại là khi tôi nghĩ đến thân thể cường tráng ấy. Tôi tưởng tượng chồng mình là Nam và “tận hưởng”.

Cứ như vậy, tôi cứ thả hồn về tình yêu “ảo” của mình. Và mỗi sáng thức dậy, tôi lại thấy có lỗi.

Giống như “có tật giật mình”, chưa lúc nào tôi có cảm giác bình yên trong lòng. Lúc nào tôi cũng ngẩn ngơ, lo sợ chồng sẽ biết trái tim tôi đang loạn nhịp về một bóng hình khác.

Không biết tôi có phải là hạng đàn bà ham muốn hay không nhưng thú thực tôi khát khao được một lần cuồng cháy, cùng “đốt” mình trong thân thể của Nam.

Mỗi lần Nam đi qua phòng tôi là một lần trái tim tôi lại đập loạn xạ. Tôi chỉ cần được nhìn thấy Nam, được ngắm cậu ấy từ xa. Chỉ vậy thôi là đủ để đêm ấy, tôi có thể thỏa sức với chồng, có thể tưởng tượng ra khối cảnh hay ho từ cái dáng người ấy.

Đúng! những lúc vợ chồng tôi đang trong cao trào, tôi sẽ nghĩ đên gương mặt Nam. Những khi hôn chồng, tôi sẽ nghĩ đến đôi môi Nam. Những khi cuồng đắm thân thể chồng, tôi cũng nghĩ đó là thân thể của gã trai trẻ ấy. Thật đau khổ khi tôi chỉ mong sao trời mau tối, để tôi có thể được hong hóng bước chân “người trong mộng”.

Tôi xức một chút nước hoa, "vô tình" mặc một chiếc áo voan mỏng tang. Tôi đang làm gì? Gợi tình ư? Gợi tình đối với một chàng trai trẻ? Tôi cũng còn trẻ. Mới 28 tuổi thì sao bị xem là “bà già”?

Rồi chồng tôi đi công tác Sài Gòn 2 tháng. Hai tháng vợ chồng xa cách đáng lẽ ra là người vợ trẻ, tôi phải buồn và bịn rịn lắm. Nhưng ngược lại, tôi thấy như được “tháo cũi xổ lồng”.

Thế là ngay trong đêm đầu tiên xa chồng, tôi được “tự xử”, được “tự sướng” một mình. Tôi sẽ tha hồ được nghĩ đến cậu con trai ấy và “hạnh phúc”. Tôi sẽ không bị bận bịu vì chồng nữa. Và sáng mai tôi cũng không phải thắc thỏm bị chồng nghi ngờ thái độ của vợ.

… Đêm hôm ấy, Nam về muộn, hình như khoảng hơn 10 giờ rồi. Nam đang lê từng bước lên cầu thang (vì chúng tôi sống ở tòa nhà chung cư). Nam đang say, mùi rượu nồng nặc. Tôi đỡ Nam. Tôi không dìu cậu ấy lên tầng 3 mà “đáp” vào nhà tôi ở ngay tầng 2. Một quyết định thông minh của người đàn bà xa chồng? Tôi không biết! Khi ấy trong đầu tôi chỉ tồn tại một điều: Tôi phải được ôm cậu ấy.

Nỗi thèm muốn được “đốt cháy” với người tình trẻ vẫn chưa “buông tha” cho tôi


Tôi đặt Nam nằm trên ghế salon. Một tư thế rất đẹp, ít ra là đẹp trong mắt tôi. Nhìn cậu ta nằm sóng soài ngon lành trong nhà mình, tôi thấy thõa mãn lắm. Tôi sẽ làm gì với gã trai kia? Nhìn từng đường nét thanh thoát trên gương mặt, càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

Tôi vuốt ve mái tóc Nam, tay vân vê cái cằm. Tôi đặt đôi môi mình lên môi Nam. Khi ấy người tôi run run. Tôi muốn ngấu nghiến, vần vò gã trai ấy. Tôi muốn Nam sẽ thuộc về mình trong đêm nay.

Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo trên người Nam. Cả người tôi nóng bừng. Có lẽ cái cảm giác này tôi chưa từng có với chồng, kể cả cái lần đầu trong đêm tân hôn.

Nam nửa tỉnh nửa mê. Nam cũng vồ vập lấy tôi, hôn lên trán tôi. Tôi có cảm giác Nam đang muốn nuốt chửng cả thân thể tôi. Những nhịp thở hổn hển của chàng trai trẻ càng làm tôi như muốn điên. Tôi sung sướng vì cậu ta cũng đang cùng tôi “hứng” lấy những giây phút đắm đuối, cuồng nhiệt nhất. Và tôi biết đang đang được “cháy” cùng người trong mộng bấy lâu nay.

Như một thứ men tình, hầu như đêm nào Nam cũng gõ cửa phòng tôi. Chúng tôi lại hùa vào nhau, cùng làm cái điều ấy... Nam nói yêu tôi, Nam cần thân thể tôi… Những khi ấy, tôi biết trái tim mình đã không thể thiếu được hơi thở và sự vồ vập của gã trai ấy.

Đêm nào chưa thấy Nam gõ cửa là tôi lại hong hóng chờ đợi. Tôi thèm bước chân Nam. Thú thực tôi thấy rất xấu hổ vì nghĩ đến điều đó nhưng không làm sao loại bỏ ra khỏi đầu được.

Rồi có lúc tôi nghĩ đến chồng, tất nhiên khi ấy không có Nam bên cạnh. Nhưng đêm đến, tôi biết không thể thiếu những “bữa ăn” tình được. Một tuần, hai tuần, ba tuần trôi qua… Còn mấy ngày nữa chồng tôi sẽ hết chuyến công tác. Nỗi thèm muốn được “đốt cháy” với người tình trẻ vẫn chưa “buông tha” cho tôi. Tôi mê muội trong mối tình chớp chợp ấy.

Tôi có nên dừng lại...?

- Tôi giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai mình. Cô khẽ sà vào lòng tôi trong hơi thở vồ vập: “Huy, cô xin cháu. Một lần này thôi…”

Tôi vừa muốn trốn chạy... vừa muốn thèm khát được gần gũi cô...


19 tuổi đầu, lần đầu tiên tôi bước chân đi học xa nhà. Ở ngoài Hà Nội, gia đình tôi chỉ có mình cô chú là người thân. Vậy nên bố mẹ tôi góp gạo, góp tiền để tôi ở cùng vừa đỡ tốn kém mà tôi cũng đỡ đua đòi theo chúng bạn.

Với lại cô chú đã hơn 40 rồi mà vẫn chưa có con. Nguyên nhân tôi nghe chú nói là vì chú bất lực. Chú rất buồn, vậy nên chú càng thương tôi hơn. Ban đầu, với tôi mọi thứ đều lạ lẫm nên chú ân cần chỉ bảo. Hai chú cháu thân thiết cứ như hai bố con vậy.

Cô làm kế toán cho một ngân hàng. Còn chú thì làm ở xưởng cơ khí. Dù bận tối mắt nhưng chú rất chu đáo với tôi. Không biết chú có ăn sáng gì không nhưng khi tôi ngủ dậy đã có phần ăn sáng của mình để ở bàn. Chú lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Sợ tôi học khuya, chú toàn phải nhắc nhở tôi giữ gìn sức khoẻ.

Thi thoảng chú lại mang về hai hoặc ba hộp sữa bảo là “của công ty phát cho chú để bồi dưỡng, chú ‘không thích’ nên cho cháu”. Những khi tôi bước vào kỳ thi, là chú lại quan tâm và chăm sóc tôi như một người mẹ vậy. Thực sự trong thâm tâm, tôi luôn xem chú như bố của mình. Chú còn cười bảo: “Cô chú không có con, định đi xin con nuôi nhưng nghĩ lại dòng họ nhà mình thiếu gì cháu chắt mà phải đi nuôi con người ngoài. Vậy nên cháu hãy xem như đây là nhà mình”.

Tôi thực sự rất biết ơn chú. Thú thực ngày còn ở nhà, hiếm khi thấy bố tôi hỏi han, ân cần và quan tâm đến tôi như chú. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ học tập thật tốt để sau này còn báo đáp ân tình của chú thím nữa.

Khi tôi học năm thứ ba Đại học. Trong một buổi trưa đi học về, cô đon đả bảo tôi vào thay đồ rồi nhanh ra ăn cơm. Nhưng khi tôi mới vừa cởi xong cái áo thì tôi khẽ giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi sững sờ khi đó lại là cô. Cô ôm lấy tôi. Tôi thật sự bất ngờ và hoảng hốt. Khi ấy người tôi cứng đơ, chân tay bủn rủn. Tôi đã muốn đẩy cô ra nhưng không hiểu sao tôi vẫn đứng như trời trồng như thế. Ngọng tôi líu lại không nói nên lời. Cô khẽ sà vào lòng tôi trong hơi thở vồ vập: “Huy, cô xin cháu. Một lần này thôi…”. Cô cởi phăng chiếc quần dài tôi đang mặc trên người. Trong cảm giác miên man vừa sợ hãi vừa thích thú, tôi bỏ mặc để thím cởi nốt chiếc Underwear của mình…

Hầu như lần nào cô cũng là người chủ động


Chuyện ấy đã xảy ra khiến tôi rất bất ngờ và đau đớn. Tôi thấy ân hận và có lỗi với chú vô cùng. Đêm hôm ấy tôi khóc, lần đầu tiên nước mắt của một thằng con trai như tôi rớt xuống vì tội lỗi. Tôi dằn vặt bản thân mình. Cả đêm hôm ấy tôi thức trắng để suy nghĩ về những hành động ghê tởm của mình.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua đi nhưng trưa hôm sau, cô vẫn làm theo kịch bản cũ. Tôi đẩy cô ra thì cô càng ôm ghì lấy tôi và hôn vồ vập hơn. Hầu như lần nào cô cũng là người chủ động. Khi mà tôi cũng không làm chủ được mình nữa thì cuối cùng tôi cũng tặc lưỡi theo cô.

Trước mặt chú thì cô vẫn xưng ‘một cô, hai cháu’ nhưng khi chỉ còn hai cô cháu ở nhà, thi thoảng cô gọi “anh, em” làm tôi rất xấu hổ. Dù gì thì cô cũng hơn tôi cả hai chục tuổi đầu. Cô bảo “chúng ta không có họ hàng gì cả, dù cô có hơn tuổi cháu nhưng nếu cháu không chê…”

Chú tôi vẫn quan tâm đến tôi, không hề mảy may nghi ngờ chuyện hai cô cháu lén lút với nhau. Nụ cười hồ hởi của chú sau mỗi buổi đi làm về càng khiến tôi thấy ân hận hơn. Những lời động viên hàng ngày của chú càng khiến tôi ghê tởm chính mình.

Phải công nhận là thời gian này trông cô trẻ ra nhiều, không còn ủ rũ buồn rầu như ngày tôi mới lên ở cùng. Những lần tôi từ chối cô là cô lại than thở rằng đã lâu chú không động vào người cô chỉ vì chú thấy tự ti vì bất lực, với lại có “làm ăn” thì cũng có “được gì đâu”? Vừa nói cô vừa khóc làm tôi cũng mủi lòng. Nghe những lời đó, tôi thực sự rất thương chú cô. Cô hứa sẽ không để chuyện có thai xảy ra nên tôi không phải lo lắng gì cả.

Ban đầu tôi thấy rất tội lỗi nhưng giống như một thói quen, tôi thèm được gần gũi cô. Tôi thèm được hôn lên bờ vai trắng của cô. Thật xấu hổ khi tôi phải thú nhận rằng tôi rất thèm cảm giác có được cô hàng ngày. Tôi không còn chú tâm vào học hành nữa. Tôi chỉ nhớ đến những lúc chúng tôi vồ vập, nồng cháy bên nhau. Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, càng thấy có lỗi với chú thì tôi lại càng nghĩ đến nhiều và không làm sao thoát ra được. Và đã bao lần tôi hứa với lòng mình sẽ không làm theo lời cô nữa. Vậy mà tôi vẫn…

Tôi cũng quên mất mình đang nằm trên chiếc giường hạnh phúc của cô chú bấy lâu nay


Không hiểu sao tôi lại khốn nạn đến thế. Tôi chỉ có cảm giác tội lỗi khi có mặt chú, khi chú vẫn quan tâm và hỏi han chuyện tôi học hành ra sao?

Còn khi trong vòng tay của cô, tôi không còn biết gì đến chú nữa. Tôi cũng quên mất mình đang nằm trên chiếc giường hạnh phúc của cô chú bấy lâu nay.

Tôi cũng quên mất rằng người đàn bà đang cuồng nhiệt với mình chính là cô, vợ của chú mình. Tôi quên mất rằng tôi và cả gia đình tôi nữa mang ơn huệ của chú không ít. Khi ấy tôi nửa tỉnh nửa mê, nửa muốn chạy trốn cơn thèm khát của cô, nửa lại muốn vùi đầu vào cơn mây mưa tội lỗi này. Cuối cùng tôi lại chép miệng: “Mặc kệ”.

Thú thực là từ trước đến nay tôi chưa từng biết đến bàn tay con gái. Vậy mà khi “nhập cuộc” cùng cô, tôi rất thành thục. Tôi đâm nghiện cái mùi trên cơ thể của người đàn bà ấy. Tôi thèm những cử chỉ âu yếm, mơn trớn của cô. Nó làm tôi miên man, cứ giống như tôi đang bị thôi miên vậy. Nhưng khi tỉnh lại, tôi thấy rất day dứt. Tôi thấy mình có lỗi với chú, người mà tôi xem như bố của mình. Chú tốt với tôi như vậy. Thế mà tôi nỡ lòng phản bội lại lòng tin và mái ấm của chú?

Tôi rất giằng xé. Nhưng mỗi lần cô khóc lóc van xin tôi cho cô thêm những lần ân ái như thế, để cả hai cùng thoả mãn là tôi lại lao vào cô như một con thiêu thân.

Chú đi trực thường xuyên, buổi trưa chú không về. Chỉ có vào buổi tối thì chú mới ăn cơm ở nhà. Nhiều buổi tối chú phải làm cả ca đêm. Những đêm như vậy, cô lại ôm gối sang phòng tôi ngủ.

Vậy nên cứ như vậy, tôi “phục vụ” cô thường xuyên hơn và cũng để thoả mãn những dục vọng tầm thường của bản thân. Tôi căm thù chính tôi. Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ đến chú. Chú đang phải làm thêm cả ca đêm để thi thoảng cho tôi thêm tiền để đóng học phí. Vậy mà ở nhà tôi lại “mây mưa” với vợ chú, người đàn bà mà chú yêu.

Mỗi lần tặc lưỡi là một lần tôi có lỗi với chú. Tôi cũng không nhớ hết là đã có bao nhiêu lần tặc lưỡi, có bao nhiêu đêm tội lỗi như thế? Tôi muốn chấm dứt tất cả nhưng cứ nghĩ đến việc phải “xa” thân thể đàn bà của cô là tôi lại mù quáng. Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi cuộc tình oan trái này?

- Dường như để quảng bá sản phẩm, để câu khách, nhiều nhà kinh doanh đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để khiến khách hàng chú ý, quan tâm.


PG trở thành một nghề khá "hot" trong giới trẻ...


Ngoài đưa ra những lời mùi mẫn, đôi khi phản văn hóa, họ có thể thuê những cô váy ngắn, chân dài, ăn mặc hở hang đứng giới thiệu sản phẩm. Mới đây, một số công ty đã thuê cả những cô gái ra nhảy và giới thiệu sản phẩm ngay trên vỉa hè.

Từ PG

Vài năm trở lại đây, nghề PG (Promotion girl - Người xúc tiến thương mại) trở thành một nghề khá "hot" trong giới trẻ. Không ít công ty đã tuyển chọn những cô gái đẹp, chân dài, hấp dẫn làm PG ngoài quảng bá cho sản phẩm của mình, còn là một thứ mốt. Do đặc trưng công việc, người làm PG cũng có thu nhập khá để đảm bảo cuộc sống.

Có hai dạng PG: Một dạng PG đứng giới thiệu sản phẩm cố định ngay tại chỗ làm; một dạng PG "di động", làm bán thời gian, xuất hiện trong các lễ lạt khai trương, tiệc tùng... Mới nhìn, có người bảo PG là những chuyên gia giới thiệu sản phẩm. Cũng có người tưởng PG là "vật cảnh", nói gì thì nói nghề PG vẫn có đất sống.

Nghề PG trước đây chỉ có ở các hãng thuốc lá, rượu ngoại nhưng hiện nay nó phát triển ở hầu hết mặt hàng từ bột giặt, dầu gội đầu, dầu ăn, trà, cà phê đến các sản phẩm điện tử. Không chỉ vậy, ngày nay, khi game online thu hút nhiều bạn trẻ, thì PG kiêm luôn công việc giới thiệu phiên bản mới của trò chơi mới. Thành ra cơ hội dành cho những sinh viên muốn thử nghiệm với nghề, kiếm tiền trang trải cho cuộc sống là rất lớn và thực sự không khó.


Không ai có thể tưởng tượng nổi những áp lực mà nghề mang lại...


Không ít sinh viên đi làm PG chỉ vì kiếm tiền, trang trải cuộc sống và để ăn chơi. Họ lao vào giấc mơ kiếm tiền, không dừng lại được và ngày càng dấn sâu và niềm đam mê trên. Vì thế họ lơ là chuyện lâu dài là phải đầu tư thời gian cho học hành. Cũng có những cô gái vì hoàn cảnh, gia đình chu cấp không đủ tiền ăn học đành phải di làm thêm. Ngoài chuyện đi làm ra, những cô gái ấy vẫn lao lực học một cách thực sự.

Mỹ Uyên, sinh năm 1985, sinh viên của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội, là một cô gái có thâm niên trong nghề. Lần đầu tiên tôi gặp cô ở một quán bia. Cô tham gia làm PG từ khi mới bước vào năm thứ nhất. Đến khi ra trường, cô vẫn theo nghề vì tạm thời nó cho cô thu nhập mà nhiều người khác phải ao ước. Suốt những năm tháng qua, bao nhiêu nước mắt đã chảy, cô từng tủi cực muốn bỏ nghề và có lần suýt tự tử vì bị người yêu "hành", không thông cảm.



Mỹ Uyên cao 1,72m, cộng với lợi thế về nhan sắc, cô đã có thể kiếm được tiền trang trải trong suốt những năm học mà gia đình không phải chu cấp. Đến năm thứ 4 đại học, cô còn "cõng" được cả tiền ăn học cho cô em gái. Mỹ Uyên tâm sự: "Đây là một nghề nhiều cạm bẫy và không ít người sa ngã. Có đứa bạn em hỏng đời rồi. Nó đi làm rồi cặp với một ông chủ, sau đó bị bỏ rơi giữa chừng. Học hành bị bỏ bê, tình yêu thì không thấy đâu, chỉ thấy gầy còm vì tiệc tùng liên miên. Độ em còn hăng hái đi làm, nhiều khi đứng giới thiệu sản phẩm cho khách, khách nghe thì ít, cũng chả nhìn sản phẩm, chỉ thấy nhìn chòng chọc vào cơ thể em. Ở nơi lịch sự, nhưng không phải khách nào cũng lịch sự. Em còn bị nắm tay, bá vai, sàm sỡ, tức nhưng không chửi được, vẫn phải tươi cười. Nghề đó là nghề phải mặc hấp dẫn và phải biết cười".



Mỹ Uyên dự định sẽ xin làm công việc khác cho ổn định hơn. PG chỉ là nghề thời vụ. Ấy thế mà nó vẫn là nghề mà nhiều cô sinh viên khác lao đầu vào. Nó chấp nhận làm part - time (bán thời gian). Không ai có thể tưởng tượng nổi những áp lực mà nghề mang lại. Tiền thì có đấy, nhưng khách bắt mình ăn mặc thế nào cũng phải chịu.

Đến gái nhảy

Không chỉ tiếp thị, quảng cáo bằng chân dài, váy ngắn, sexy, nhiều công ty còn "chơi trội", thuê cả gái ra nhảy giới thiệu bên cạnh sản phẩm của mình. Hầu hết họ chọn địa điểm là lề đường, vỉa hè để thu hút khách qua đường. Trong một lần đi trên phố Hai Bà Trưng, tôi bắt gặp mấy cô gái đang nhảy múa tưng bừng giới thiệu sản phẩm cho một cửa hàng điện thoại. Thì ra đây là một buổi khai trương chương trình khuyến mãi của một hãng điện thoại di động.

Tiền thì có đấy, nhưng khách bắt mình ăn mặc thế nào cũng phải chịu...


Họ nghĩ ra cách đưa ra vài cô gái, nhảy vài tiết mục thật bốc để gây chú ý nhất, tò mò nhất. Bằng cách này, công ty kia đã khiến nhiều gã thanh niên dừng xe xem họ làm gì và nhìn cho... đã mắt (!). Trong tiếng nhạc xập xình náo nhiệt giữa phố đông đúc người, xe, và tiếng ồn, 4 cô gái cứ nhảy và người ta cứ đứng xem. Những người dân ở khu phố này nói rằng, khu này bày bán nhiều sản phẩm, nhất là sản phẩm điện tử, điện lạnh. Nhiều khi họ bật nhạc, vặn volume hết cỡ để chào mời khách hàng. Nhưng tệ hơn là họ tổ chức nhảy nhót và bật nhạc nhảy inh ỏi ngay hè phố, để người hiếu kỳ dừng lại, gây tắc nghẽn giao thông, ảnh hưởng đến cả sinh hoạt của người dân. Họ mong các cơ quan hữu quan nên chấn chỉnh vấn đề này.



Tôi hỏi một số thanh niên, họ bảo chẳng muốn mua hàng nhưng thấy gái nhảy thì tò mò đứng xem thế nào. Năm ngoái, một thời gian xảy ra những tranh luận nảy lửa của các blogger trên diễn đàn, blog về hai chàng trai "Borat Việt" phô trương thân thể trong chương trình "Tự khúc 20". Đây là chương trình kỷ niệm 20 năm ngày thành lập của Tập đoàn FPT và chiêu "làm mới" này đã bị kỷ luật. Nhiều người tỏ ý ngần ngại, nếu không kỷ luật làm gương thì nhiều công ty khác học theo, rất có thể họ sẽ làm luôn chương trình có múa khoả thân vỉa hè. Lúc đó thì thật... nguy hiểm!



Hà Dương, 25 tuổi, vốn là một cô gái nhảy bục bị thất thế, cô đã gọi một số người bạn của mình để thành lập nhóm nhảy Taketake, chuyên đi nhảy xúc tiến thương mại. Nếu công ty nào thuê thì cũng đứng luôn để làm PG. Trước đây Dương lang thang ở các vũ trường, nay thấy mệt mỏi thì ra ngoài. Dương cho biết thêm, những cô gái nhảy bục vốn là thành phần không thể thiếu trong các vũ trường. Đó là một nghề phức tạp trong môi trường đầy cám dỗ, bởi vậy công sức và thù lao sẽ tỷ lệ thuận với những gì người diễn bỏ ra.



Người nhảy bục là nữ giới chiếm chủ yếu và thường là 8X, 9X. Điều quan trọng của những người lấy đêm là ngày này là phải nhanh nhạy, máu của họ pha men bia rượu và nhạc. Là người trong nghề và hơn một năm kinh nghiệm, cô cho biết thêm, muốn làm gái nhảy ở vũ trường hay vỉa hè thì phải biết luyện tinh thần chai sạn trước những cặp mắt hau háu và những lời trêu trọc của đàn ông. Hơn nữa, cũng phải biết chịu đựng tiếng nhạc, tiếng ồn và miệng phải luôn tươi như hoa.

Cái giá của nghề

"Nghề nào cũng có cái giá của nó" - đó là lời một cô gái làm PG kiêm gái nhảy nói với tôi. Những người chuyên lấy đêm làm ngày, tiếp xúc với bia rượu, với những cuộc nhậu nhẹt và với cả những gã đàn ông ăn chơi, trác táng thì không thể tránh khỏi những cạm bẫy. Bởi môi trường quy định, ngay cả đến những cô gái ngoan ngoãn cũng khó giữ ngọc gìn vàng. Phải nói đó là nghề nhiều nỗi niềm và nước mắt. Họ phải tập được độ "lì" nhất định khi gặp những đối tượng lì lợm, có sừng có mỏ, quậy phá. Nhưng không ít cô gái đã lợi dụng công việc để tiến thân, rồi biến thành những gái gọi.


Không ít sinh viên đi làm PG chỉ vì kiếm tiền, trang trải cuộc sống và để ăn chơi...


Bản thân họ đã là những cô gái xinh đẹp, và chuyện bị "sờ mó", cợt nhả hàng ngày không hề ít. Khách hàng không phải ai cũng lịch sự, tử tế. Không thiếu những người đánh vào sự nhẹ dạ của PG để lợi dụng. Ngoài ra, việc làm của những PG cũng gặp phải sự miệt thị của không ít người.

Công việc PG và mạnh hơn nữa là gái nhảy PG không có gì xấu. Họ chỉ làm nhiệm vụ để thu hút sự chú ý, quảng bá sản phẩm đến người tiêu dùng. Nhưng họ bị lợi dụng và công việc đó được đặt không đúng chỗ. Họ cần được hiểu và đối xử công bằng. Với những cô gái khó khăn, đôi khi cũng giúp họ có thể tiếp tục được việc học đại học tốn kém, nếu người đó biết chừng mực.



Xã hội đang thay đổi đến chóng mặt và nhu cầu sử dụng PG trong quảng bá sản phẩm, thương mại ngày càng lớn. Chúng ta mong các công ty, các nhà kinh doanh mời PG hãy đối xử công bằng hơn và trả đúng giá hơn cho những cô gái hành nghề. Người dân cũng mong có một môi trường quảng cáo lành mạnh, có văn hoá chứ không phải là những cách làm ăn xổi, chỉ cần bán được hàng mà bỏ qua những giá trị khác.

- Nàng của tôi bây giờ như một người đàn bà "chuyên nghiệp", chậm nhưng chắc, tinh tế và tỉ mỉ vô cùng!



Trưa hôm đó ngay tại chiếc giường ọp ẹp này, ngay tại phòng trọ xơ xác này tôi và Lan đã trao cho nhau những khoảnh khắc nóng bỏng đến mê đắm. Không gian như phủ một màu óng ả và êm đêm trên thân thể của em. Tôi ôm trọn hình hài em trong vòng tay yêu thương của mình!



Người tôi đầm đìa mồ hôi vì thực sự, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy với một cô gái và hơn nữa đây lại là người yêu tôi. Tôi không nghĩ mình có thể làm được chuyện này với em, người tôi yêu mến và trân trọng bấy lâu nay. Tôi thật là diễm phúc khi được nàng để ý tớ, được nàng trao nụ hôn ngọt ngào lên môi, được nàng mua cho đồ ăn sáng mỗi ngày và giờ đây được nàng trao cho sự trinh tiết của người con gái.



Khi nàng kêu lên một tiếng nhè nhẹ đầy khoái cảm, tôi hiểu nàng cũng đang sung sướng đến tột đỉnh. Nàng của tôi bây giờ như một người đàn bà "chuyên nghiệp", chậm nhưng chắc, tinh tế và tỉ mỉ vô cùng! Tuy mới là lần đầu tiên nhưng nàng đã tỏ ra khá thuần thục. Tôi bị động đi theo từng cử chi “yêu” nồng say của nàng. Và như được chắp thêm cánh để khơi dậy được bản năng của người đàn ông trong mình. Hôm đó, chúng tôi thực sự là của nhau... Tôi yêu trọn vẹn, ngất ngây và si mê như con ong đang được hút mật từ nhụy hoa. Tôi cũng hứa trọn cuộc đời này sẽ say mê và yêu nàng đến hết hơi thở.

Nàng như một con mãnh thú đấy ma lực khiến con mồi phải ngất ngây, chết đứng ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Ngày nào cũng được tay trong tay nàng rảo bước lòng tôi thấy vui say kì lạ. Vì nàng là một hotgirl, một thiếu nữ xinh đẹp chân dài và khuôn mặt khả ái khiến nhiều nhan sắc phải ghen tị. Nàng cũng biết nhõng nhẽo ngây thơ khiến bao gã tình si say mê yếu đuối. Nàng như một con mãnh thú đấy ma lực khiến con mồi phải ngất ngây, chết đứng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì vậy, lúc nào tôi cũng lo lắng sẽ phải giữ nàng bằng cách nào. Làm sao để được nàng say mê và yêu trọn con tim. Những lúc chúng tôi bên nhau, hơi thở thơm tho ấm áp đầy mệ hoặc lại cuốn tôi theo.



Tôi lại trêu chọc nàng và chúng tôi lại làm chuyện đó như những lần trước. Lần nào cũng “xung trận” rất hào hứng và kết thúc bao giờ cũng là những câu yêu đương ngọt ngào. Dù bị hàng xóm dị nghị nhiều nhưng tôi vẫn bảo vệ quan điểm sống của mình. Yêu là phải hiến dâng, phải mãnh liệt thì mới thực sự cảm nhận được tình cảm.



Hơn nữa, Lan cũng không hề đòi hỏi tôi nhiều như những người con gái thường làm với những cậu trai khác. Nàng nói chỉ mê đắm cơ thể đàn ông khỏe mạnh của tôi mà không vì bất cứ một điều gì khác. Ban đầu tôi cũng không thích lí do đó. Bởi người ta yêu nhau thường “yêu nhau chỉ vì yêu nhau thôi” ai lại có lí do lí trấu nữa. Nhưng nỗi lo lắng ấy bỗng tan biến chỉ bằng một cái ôm cổ, một cái hôn thật sâu là tôi quên đi hết. Tôi không cần biết cô ấy nói điều gì đó với lí do gì chỉ cần biết tôi có cô ấy.




Một ngày như mọi ngày, tôi lang thang Phố Cổ, rồi lại lượn lách vào các quán cà phê để tìm nguồn cảm hứng vẽ. Và rồi trước mắt tôi, không ai khác Lan – hotgirl xinh đẹp của tôi đang ngồi chuyện trò rất tình tứ bên một người đàn ông to béo và lớn tuổi. Sau đó, hai người đi ra xe ông ta và đi đến một khách sạn hạng sang ở ngoại thành. Tôi đã đi theo họ để biết tường tận sự việc.

Vì lí do gì mà Lan phải cặp với người đàn ông bằng tuổi bố mình chứ?


Tôi đã vô cùng sốc khi đến cửa phòng khách sạn. Lan lả lơi đá chân gã đàn ông và họ ríu rít cặp kè nhau vào trong đó. Vẫn ánh mắt thướt tha, vẫn những cử chỉ gợi tình và tất cả... không thể qua nổi mắt tôi! Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, cảm giác kinh tởm người yêu tôi, hotgirl của tôi.



Cho đến bây giờ, tôi biết mình vẫn yêu Lan nhiều lắm! Nhưng tôi sẽ phải làm gì đây? Chẳng nhẽ lại tha thứ cho Lan sao? Nhưng nguyên nhân gì khiến cô ấy phải như thế? Nếu là tiền thì tôi phải cam đoan rằng: cô ấy không hề thiếu tiền! Vậy vì điều gì? Vì cái gì mà cô ấy phải làm thế chứ? Liệu có chuyện gì xảy ra khiến Lan phải làm "chuyện đó" với một lão già ngang tuổi bố cô ta chứ?

- Đồng nghiệp của cô không một mảnh vải che thân, khuôn mặt tươi cười như cố gắng phô hiết thân hình nõn nà gợi cảm phơi bày trước thiên hạ...


Người mẫu không phải là sân chơi của những người ngờ nghệch như Hoa.


Mỗi con đường, mỗi ngã rẽ, mỗi nốt thăng trầm trong cuộc đời giống như một bản “tuyên án” quyết định cho niềm hạnh phúc hay bất hạnh mà ai đó vẫn quen gọi nó là “số phận”. Quay ngược dòng thời gian chúng ta đều biết đến Thúy Kiều “hồng nhan bạc mệnh” đại diện cho những người phụ nữ mong manh trước một thời đại mục rữa của những quyền lực ma quái, nơi không có tiếng nói của sự công bằng, ngược lại nếu đặt nó trong xã hội hiện đại văn minh ngày nay thì cái đẹp luôn được tôn vinh và sùng bái theo rất nhiều khía cạnh, nhiều phương diện, dưới muôn dạng những con mắt thẩm thấu nghệ thuật. Nhưng không phải vị thế có sự chuyển dịch rõ nét sẽ là kết luận cho khoảng cách về hai số phận ở hai thời đại khác nhau, điều đó chưa đủ để khẳng định chắc chắn cho bất kể điều gì, Thúy Kiều của đại thi hào Nguyễn Du và Thúy Kiều của ngày nay “số phận” nào hơn “số phận” nào hay cũng chỉ là sự thay hình đổi dạng, một hình thức ngụy trang để cố bao che cho sự giống nhau đến tinh xảo?

Có lẽ cuốn trong vòng quay chóng mặt của công nghệ thông tin, con người bắt đầu làm quen và hứng thú đặc biệt trước những khái niệm mới như “chứng khoán”, như thế giới hiện đại Nano, thì chủ đề “những cô gái chân dài” không bao giờ là “lỗi mốt”, đặc biệt là với các đaị gia, với những “chân vàng” đáng giá hàng tỉ đôla, vậy có cớ gì ngăn cản nó trở thành cơn sốt trên trang nhất của các tờ báo mà những vụ xì-căng-đan chiếm hơn một nửa.

Người xưa có câu “cái nết đánh chết cái đẹp” nhưng khi “cái đẹp” biến thành phương thức “hái ra tiền” một cách dễ dàng thì “cái nết” vốn cao quý, mang đậm nét văn hóa truyền thống dân tộc kia cũng phải chịu lép vế mà thôi. Nói vậy liệu có quá cực đoan, quá khắt khe với những ai vốn đam mê cái đẹp, với những tâm hồn luôn hướng tới thế giới được cho là thuần khiết và thánh thiện này? Lẽ nào những cuộc thi “hoa hậu” lại biến thành sân chơi của những người “ném tiền qua cửa sổ”?


Hoa chỉ là một cô học trò ngoại tình chân chất


Hoa có một ngoại hình khá bắt mắt, một chiều cao lí tưởng, thêm tri thức của sinh viên năm thứ hai đại học, có thể nói là tạm ổn để đăng kí thi tuyển hoa hậu, nhưng đó chỉ là những lời nhận xét, đánh giá của “thiên hạ” mà thôi, còn Hoa trong những tính toán cho tương lai không hề có khoảng trống dành cho “cuộc phiêu lưu” này.

Vốn là một cô học trò ngoại tỉnh chân chất, suốt ngày chỉ biết đến con đường từ giảng đường về khu trọ rồi những ngày nghỉ cuối tuần tranh thủ đi làm thêm kiếm ít tiền phụ vào phí sinh hoạt ngày càng trở nên đắt đỏ thì còn đâu thời gian và tâm trí cho những thứ xa xỉ khác. Bạn bè nhiều lúc nhìn thấy sự vất vả đến chóng mặt của Hoa, họ không khỏi muốn chia sẻ “Hoa này, sao mày không đi làm người mẫu chả sướng hơn gấp vạn lần, đảm bảo sẽ có một tương lai sáng lạng”, và họ hào hứng đưa ra những bằng chứng hết sức thuyết phục, làm Hoa phải ngập ngừng một lúc mới dám đáp lại “có các vàng tao cũng không đi, mày thích sao không đi đi”, nhưng Hoa sẽ không ngờ được rằng câu trả lời có sự dứt khoát mạnh mẽ kia chẳng thể trụ mãi trước những nhu cầu của cuộc sống hiện đại “hại điện” này.

Hình như càng ngày người ta càng tỏ ra cảm thông và giảm nhẹ cho những sai lầm của con người có lẽ vì họ đã quá lạm dụng hai từ “số phận”. Báo chí, phim ảnh xây dựng những nhân vật với cùng một môtuýp, họ đều là những sinh linh bé nhỏ vốn trong sáng nhưng vô cùng mỏng manh, yếu ớt rồi hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc sống buộc họ sa vào vòng tội lỗi, tất cả đều không ngoài mục đích nhân văn sâu sắc “sống phải biết thứ tha, bao dung và rộng lượng, hãy mở cho họ một con đường” mặc dù họ đã dược cảnh báo trước nhưng vẫn “dũng cảm” dấn thân vào, nghe như vở “bi hài” vậy. Và thật trùng hợp, ngày trước Hoa cũng có chung quan điểm đó hay thậm chí còn tỏ rõ thái độ phản đối, bức xúc của mình vì cô cho rằng “tất cả đều từ con người mà ra”, còn giờ đây thì sao khi chính cô lại là nạn nhân cần sự “bao dung”, cần được “bênh vực”, có phải tạo hóa trêu ngươi???

Không thể để tình trạng mỗi tháng phải đến cầu cạnh chủ nhà cho khất tiền thuê tháng trước rồi lại vắt chân lên cổ lo tiền ăn tháng này, nhiều khi sự khái tính không chịu nổi những câu nói bỗ bã của bà chủ mặc dù nó cũng là vấn đề tất yếu của mỗi sinh viên có hoàn cảnh như Hoa mà thôi, nhưng… Đứng trước gương, ngắm nghía và chiêm ngưỡng mình, Hoa chợt lóe lên “tại sao mình lại không thử một lần nhỉ?”


Cô không ngờ việc làm người mẫu lại đơn giản đến vậy!


Hoa bắt đầu chú ý đến những mẩu quảng quáo tuyển người mẫu của các hãng thời trang, không cần biết nó là hãng nổi tiếng hay không, miễn là họ cần, tại sao Hoa lại từ chối?

Công việc làm thêm lần này của Hoa có một sự khởi đầu khá suôn sẻ, nào là chụp hình cho các tạp chí, làm người mẫu,... khá là bận rộn nhưng Hoa cảm thấy hài lòng và dần dần thích thú vì trong đó việc giải quyết vấn đề tiền bạc được tiến hành nhanh chóng và thuận lợi, đó là điều cô quan tâm nhất, và Hoa thấy “thì ra nó không giống như mình nghĩ, biết thế mình đã không đợi đến bây giờ, thật tiếc”.

Một lần vừa hoàn thành xong ekip lúc tám giờ tối, Hoa nhận được một lời đề nghị từ “đồng nghiệp” mới quen. Thoạt đầu chỉ nghe thôi cũng đã hấp dẫn cô, đó là chụp hình nghệ thuật cho một gã Việt Kiều “kếch xù” với thù lao gấp hai ba lần những hợp đồng trước, từng ấy lí do sẽ càng tạo cơ hội cho một cái gật đầu mau lẹ.

Điểm hẹn là một căn biệt thự cao to đồ sộ giống như tòa lâu đài dành cho hai cô công chúa, họ ngước mắt và ngay tức khắc bị choáng ngợp bởi sự nguy nga tráng lệ của nó. Bước những bước từ tốn và nhẹ nhàng, cánh cửa được mở bởi một người có thể tạm gọi là quản gia nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn không ăn khớp. Một cô gái chân dài, dáng thon thả, đôi mắt lúng liếng như muốn nuốt chửng đối phương, bộ cánh sành điệu, sang trọng như của một hãng nổi tiếng được thiết kế hết sức tinh vi làm Hoa thay đổi ngay suy nghĩ “cô này chắc chắn là phu nhân của “tên giấu mặt” kia”.

Dường như càng đi vào bên trong, căn nhà giống như bức tranh muôn sắc màu, tinh tế với những đường nét họa tiết không cầu kì mà lại có sự cuốn hút đến mê hồn. Và nhân vật quan trọng cũng “xuất đầu lộ diện”, là một quý ông không hề có sự so sánh khập khiễng với tòa biệt thự, trang nhã, quý phái trong bộ vec lịch lãm, nở nụ cười thân thiện như toát ra một sự lôi cuốn đủ sức làm trái tim của các cô gái run lên bần bật. Hoa từ tốn ngồi xuống chiếc ghế salông đắt tiền, một cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, còn cô bạn nhanh chóng bắt đầu trước với công việc chính. Một mình ngồi đợi với ly cốc tai ngọt mát và thanh nhẹ như làm giảm đi cảm giác chờ đợi không lấy làm thích thú cho lắm.


Có những góc khuất của nghề người mẫu mà cô chưa bao giờ nghĩ tới nó lại ghê tởm như vậy


Một tiếng, một tiếng ba mươi phút, tiếng chuông đồng hồ bỗng khiến Hoa giật mình, một sự khắc khoải, bồn chồn không yên làm Hoa thấy trong người nóng ran lên, có gì đó không ổn trong thỏa thuận công việc lần này. Không thể để tình trạng như thế kéo dài được nữa, Hoa tò mò tiến sát lại căn phòng kia để biết rằng đằng sau cánh cửa có gì đó bất bình thường. Không gian tĩnh mịch, im ắng đến lạnh cả xương sống, cũng may cho cô là cửa không đóng. Hoa há hốc mồm nhưng còn đủ khôn ngoan lấy tay bịt chặt miệng lại cho âm thanh khỏi phát ra, đôi mắt mở tròn to như đứa trẻ con lần đầu nhìn thấy những con voi khổng lồ trong những khu vườn bách thú, đồng nghiệp của cô không một mảnh vải che thân, khuôn mặt tươi cười như cố gắng phô hiết thân hình nõn nà gợi cảm phơi bày trước thiên hạ, còn quý ông “lịch lãm” đang vắt vẻo ngồi sau chiếc máy ảnh cùng với một thanh niên cao ráo đang liên tiếp nháy máy không ngừng cố gắng chớp lấy phút thăng hoa của thân hình trước mặt. Chẳng còn gì để níu kéo cô lại với nới này nữa, nơi mà vài giờ trước cô còn thoáng có mơ ước được mang tên mình, Hoa nhẹ nhàng nhón từng bước để giảm tối đa âm thanh của chiếc giầy cao gót, không hiểu sao Hoa thấy thèm cảm giác khi đi đôi xăngđan “quê một cục” trước kia thế. Đang định phi nước đại, phóng nhanh ra khỏi nơi địa ngục này, Hoa bỗng bắt gặp ánh mắt như đe dọa “nhà ngươi dám bước đi nửa bước” của người phụ nữ kiêu sa lúc trước. Nhưng bất chấp, cô huých mạnh một phát vào dáng người mảnh mai kia, chưa bao giờ Hoa thấy mình khỏe như vậy, rồi vụt nhanh trước cái nhìn đầy căm hận của người đàn bà đó.

Ngoài trời tối đen như mực, sao giống cái đêm định mệnh của chị Dậu đến vậy? Hoa không còn đủ sức để khóc vì nỗi sợ hãi đang xâm chiếm con người cô. Cô như vừa thoát khỏi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết nhưng là do chính Hoa tạo ra. Hoa nhận thấy mình không hợp với nghề làm thêm này, người mẫu không phải là sân chơi của những người ngờ nghệch như Hoa, cô đã lầm. Hoa đang gián tiếp đổ lỗi cho “số phận”, có đôi chút ngậm ngùi “hồng nhan bạc mệnh” mà không thể sáng suốt hơn để tích cực phân biệt “hồng nhan” và “bạc mệnh” thực sự có đi liền với nhau theo cái nghĩa tiêu cực mà con người vẫn ngầm hiểu với nhau như vậy không? Hay chăng “hồng nhan” chỉ “bạc mệnh” khi nó không có không gian đích thực của riêng mình, khi mà đồng tiền có một vận tốc nhanh hơn nó gấp ngàn lần?

Followers

Video Post