Số phận "hồng nhan"!

Người đăng: Miss Teen Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

- Đồng nghiệp của cô không một mảnh vải che thân, khuôn mặt tươi cười như cố gắng phô hiết thân hình nõn nà gợi cảm phơi bày trước thiên hạ...


Người mẫu không phải là sân chơi của những người ngờ nghệch như Hoa.


Mỗi con đường, mỗi ngã rẽ, mỗi nốt thăng trầm trong cuộc đời giống như một bản “tuyên án” quyết định cho niềm hạnh phúc hay bất hạnh mà ai đó vẫn quen gọi nó là “số phận”. Quay ngược dòng thời gian chúng ta đều biết đến Thúy Kiều “hồng nhan bạc mệnh” đại diện cho những người phụ nữ mong manh trước một thời đại mục rữa của những quyền lực ma quái, nơi không có tiếng nói của sự công bằng, ngược lại nếu đặt nó trong xã hội hiện đại văn minh ngày nay thì cái đẹp luôn được tôn vinh và sùng bái theo rất nhiều khía cạnh, nhiều phương diện, dưới muôn dạng những con mắt thẩm thấu nghệ thuật. Nhưng không phải vị thế có sự chuyển dịch rõ nét sẽ là kết luận cho khoảng cách về hai số phận ở hai thời đại khác nhau, điều đó chưa đủ để khẳng định chắc chắn cho bất kể điều gì, Thúy Kiều của đại thi hào Nguyễn Du và Thúy Kiều của ngày nay “số phận” nào hơn “số phận” nào hay cũng chỉ là sự thay hình đổi dạng, một hình thức ngụy trang để cố bao che cho sự giống nhau đến tinh xảo?

Có lẽ cuốn trong vòng quay chóng mặt của công nghệ thông tin, con người bắt đầu làm quen và hứng thú đặc biệt trước những khái niệm mới như “chứng khoán”, như thế giới hiện đại Nano, thì chủ đề “những cô gái chân dài” không bao giờ là “lỗi mốt”, đặc biệt là với các đaị gia, với những “chân vàng” đáng giá hàng tỉ đôla, vậy có cớ gì ngăn cản nó trở thành cơn sốt trên trang nhất của các tờ báo mà những vụ xì-căng-đan chiếm hơn một nửa.

Người xưa có câu “cái nết đánh chết cái đẹp” nhưng khi “cái đẹp” biến thành phương thức “hái ra tiền” một cách dễ dàng thì “cái nết” vốn cao quý, mang đậm nét văn hóa truyền thống dân tộc kia cũng phải chịu lép vế mà thôi. Nói vậy liệu có quá cực đoan, quá khắt khe với những ai vốn đam mê cái đẹp, với những tâm hồn luôn hướng tới thế giới được cho là thuần khiết và thánh thiện này? Lẽ nào những cuộc thi “hoa hậu” lại biến thành sân chơi của những người “ném tiền qua cửa sổ”?


Hoa chỉ là một cô học trò ngoại tình chân chất


Hoa có một ngoại hình khá bắt mắt, một chiều cao lí tưởng, thêm tri thức của sinh viên năm thứ hai đại học, có thể nói là tạm ổn để đăng kí thi tuyển hoa hậu, nhưng đó chỉ là những lời nhận xét, đánh giá của “thiên hạ” mà thôi, còn Hoa trong những tính toán cho tương lai không hề có khoảng trống dành cho “cuộc phiêu lưu” này.

Vốn là một cô học trò ngoại tỉnh chân chất, suốt ngày chỉ biết đến con đường từ giảng đường về khu trọ rồi những ngày nghỉ cuối tuần tranh thủ đi làm thêm kiếm ít tiền phụ vào phí sinh hoạt ngày càng trở nên đắt đỏ thì còn đâu thời gian và tâm trí cho những thứ xa xỉ khác. Bạn bè nhiều lúc nhìn thấy sự vất vả đến chóng mặt của Hoa, họ không khỏi muốn chia sẻ “Hoa này, sao mày không đi làm người mẫu chả sướng hơn gấp vạn lần, đảm bảo sẽ có một tương lai sáng lạng”, và họ hào hứng đưa ra những bằng chứng hết sức thuyết phục, làm Hoa phải ngập ngừng một lúc mới dám đáp lại “có các vàng tao cũng không đi, mày thích sao không đi đi”, nhưng Hoa sẽ không ngờ được rằng câu trả lời có sự dứt khoát mạnh mẽ kia chẳng thể trụ mãi trước những nhu cầu của cuộc sống hiện đại “hại điện” này.

Hình như càng ngày người ta càng tỏ ra cảm thông và giảm nhẹ cho những sai lầm của con người có lẽ vì họ đã quá lạm dụng hai từ “số phận”. Báo chí, phim ảnh xây dựng những nhân vật với cùng một môtuýp, họ đều là những sinh linh bé nhỏ vốn trong sáng nhưng vô cùng mỏng manh, yếu ớt rồi hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc sống buộc họ sa vào vòng tội lỗi, tất cả đều không ngoài mục đích nhân văn sâu sắc “sống phải biết thứ tha, bao dung và rộng lượng, hãy mở cho họ một con đường” mặc dù họ đã dược cảnh báo trước nhưng vẫn “dũng cảm” dấn thân vào, nghe như vở “bi hài” vậy. Và thật trùng hợp, ngày trước Hoa cũng có chung quan điểm đó hay thậm chí còn tỏ rõ thái độ phản đối, bức xúc của mình vì cô cho rằng “tất cả đều từ con người mà ra”, còn giờ đây thì sao khi chính cô lại là nạn nhân cần sự “bao dung”, cần được “bênh vực”, có phải tạo hóa trêu ngươi???

Không thể để tình trạng mỗi tháng phải đến cầu cạnh chủ nhà cho khất tiền thuê tháng trước rồi lại vắt chân lên cổ lo tiền ăn tháng này, nhiều khi sự khái tính không chịu nổi những câu nói bỗ bã của bà chủ mặc dù nó cũng là vấn đề tất yếu của mỗi sinh viên có hoàn cảnh như Hoa mà thôi, nhưng… Đứng trước gương, ngắm nghía và chiêm ngưỡng mình, Hoa chợt lóe lên “tại sao mình lại không thử một lần nhỉ?”


Cô không ngờ việc làm người mẫu lại đơn giản đến vậy!


Hoa bắt đầu chú ý đến những mẩu quảng quáo tuyển người mẫu của các hãng thời trang, không cần biết nó là hãng nổi tiếng hay không, miễn là họ cần, tại sao Hoa lại từ chối?

Công việc làm thêm lần này của Hoa có một sự khởi đầu khá suôn sẻ, nào là chụp hình cho các tạp chí, làm người mẫu,... khá là bận rộn nhưng Hoa cảm thấy hài lòng và dần dần thích thú vì trong đó việc giải quyết vấn đề tiền bạc được tiến hành nhanh chóng và thuận lợi, đó là điều cô quan tâm nhất, và Hoa thấy “thì ra nó không giống như mình nghĩ, biết thế mình đã không đợi đến bây giờ, thật tiếc”.

Một lần vừa hoàn thành xong ekip lúc tám giờ tối, Hoa nhận được một lời đề nghị từ “đồng nghiệp” mới quen. Thoạt đầu chỉ nghe thôi cũng đã hấp dẫn cô, đó là chụp hình nghệ thuật cho một gã Việt Kiều “kếch xù” với thù lao gấp hai ba lần những hợp đồng trước, từng ấy lí do sẽ càng tạo cơ hội cho một cái gật đầu mau lẹ.

Điểm hẹn là một căn biệt thự cao to đồ sộ giống như tòa lâu đài dành cho hai cô công chúa, họ ngước mắt và ngay tức khắc bị choáng ngợp bởi sự nguy nga tráng lệ của nó. Bước những bước từ tốn và nhẹ nhàng, cánh cửa được mở bởi một người có thể tạm gọi là quản gia nhưng cách ăn mặc lại hoàn toàn không ăn khớp. Một cô gái chân dài, dáng thon thả, đôi mắt lúng liếng như muốn nuốt chửng đối phương, bộ cánh sành điệu, sang trọng như của một hãng nổi tiếng được thiết kế hết sức tinh vi làm Hoa thay đổi ngay suy nghĩ “cô này chắc chắn là phu nhân của “tên giấu mặt” kia”.

Dường như càng đi vào bên trong, căn nhà giống như bức tranh muôn sắc màu, tinh tế với những đường nét họa tiết không cầu kì mà lại có sự cuốn hút đến mê hồn. Và nhân vật quan trọng cũng “xuất đầu lộ diện”, là một quý ông không hề có sự so sánh khập khiễng với tòa biệt thự, trang nhã, quý phái trong bộ vec lịch lãm, nở nụ cười thân thiện như toát ra một sự lôi cuốn đủ sức làm trái tim của các cô gái run lên bần bật. Hoa từ tốn ngồi xuống chiếc ghế salông đắt tiền, một cảm giác thật thoải mái và dễ chịu, còn cô bạn nhanh chóng bắt đầu trước với công việc chính. Một mình ngồi đợi với ly cốc tai ngọt mát và thanh nhẹ như làm giảm đi cảm giác chờ đợi không lấy làm thích thú cho lắm.


Có những góc khuất của nghề người mẫu mà cô chưa bao giờ nghĩ tới nó lại ghê tởm như vậy


Một tiếng, một tiếng ba mươi phút, tiếng chuông đồng hồ bỗng khiến Hoa giật mình, một sự khắc khoải, bồn chồn không yên làm Hoa thấy trong người nóng ran lên, có gì đó không ổn trong thỏa thuận công việc lần này. Không thể để tình trạng như thế kéo dài được nữa, Hoa tò mò tiến sát lại căn phòng kia để biết rằng đằng sau cánh cửa có gì đó bất bình thường. Không gian tĩnh mịch, im ắng đến lạnh cả xương sống, cũng may cho cô là cửa không đóng. Hoa há hốc mồm nhưng còn đủ khôn ngoan lấy tay bịt chặt miệng lại cho âm thanh khỏi phát ra, đôi mắt mở tròn to như đứa trẻ con lần đầu nhìn thấy những con voi khổng lồ trong những khu vườn bách thú, đồng nghiệp của cô không một mảnh vải che thân, khuôn mặt tươi cười như cố gắng phô hiết thân hình nõn nà gợi cảm phơi bày trước thiên hạ, còn quý ông “lịch lãm” đang vắt vẻo ngồi sau chiếc máy ảnh cùng với một thanh niên cao ráo đang liên tiếp nháy máy không ngừng cố gắng chớp lấy phút thăng hoa của thân hình trước mặt. Chẳng còn gì để níu kéo cô lại với nới này nữa, nơi mà vài giờ trước cô còn thoáng có mơ ước được mang tên mình, Hoa nhẹ nhàng nhón từng bước để giảm tối đa âm thanh của chiếc giầy cao gót, không hiểu sao Hoa thấy thèm cảm giác khi đi đôi xăngđan “quê một cục” trước kia thế. Đang định phi nước đại, phóng nhanh ra khỏi nơi địa ngục này, Hoa bỗng bắt gặp ánh mắt như đe dọa “nhà ngươi dám bước đi nửa bước” của người phụ nữ kiêu sa lúc trước. Nhưng bất chấp, cô huých mạnh một phát vào dáng người mảnh mai kia, chưa bao giờ Hoa thấy mình khỏe như vậy, rồi vụt nhanh trước cái nhìn đầy căm hận của người đàn bà đó.

Ngoài trời tối đen như mực, sao giống cái đêm định mệnh của chị Dậu đến vậy? Hoa không còn đủ sức để khóc vì nỗi sợ hãi đang xâm chiếm con người cô. Cô như vừa thoát khỏi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết nhưng là do chính Hoa tạo ra. Hoa nhận thấy mình không hợp với nghề làm thêm này, người mẫu không phải là sân chơi của những người ngờ nghệch như Hoa, cô đã lầm. Hoa đang gián tiếp đổ lỗi cho “số phận”, có đôi chút ngậm ngùi “hồng nhan bạc mệnh” mà không thể sáng suốt hơn để tích cực phân biệt “hồng nhan” và “bạc mệnh” thực sự có đi liền với nhau theo cái nghĩa tiêu cực mà con người vẫn ngầm hiểu với nhau như vậy không? Hay chăng “hồng nhan” chỉ “bạc mệnh” khi nó không có không gian đích thực của riêng mình, khi mà đồng tiền có một vận tốc nhanh hơn nó gấp ngàn lần?

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post