Gái điếm (Phần 4 - Chương I)

Người đăng: Miss Teen Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Trời nắng. Mùa hè rót lên tán phượng những chùm hoa rực lửa. Tiếng ve râm ran tô điểm cho hè. Tôi ôm ngang lưng anh như một tình nhân.

Nhà nghỉ N. gọi chúng tôi đến tiếp khách, bị công an ập vào. Lúc đó có mấy người khách và nhân viên đang “hoạt động” trên phòng. Cái mật hiệu “H. ơi cho anh vào với” đã bị bọn họ tìm hiểu căn nguyên và sử dụng. Có thể có công an từng giả khách lên phòng, gọi nhân viên. Mỗi khi có khách đang nghỉ cùng nhân viên, cánh cửa gỗ to tướng chặn phía sau được khóa trái lại, có người giữ cửa, ai ở đằng trước muốn vào phải được sự hướng dẫn của nhân viên trực. Nếu không có nghi ngờ nào, nhân viên chỉ cần nói: “H.ơi cho anh vào với”, người giữ cửa mới mở khóa.

Cánh cửa mở ra, người giữ cửa liền bị cái dùi cui điện đặt lên đầu. Tất cả nhân viên đằng trước cũng thế. Công an nhanh chóng ào lên các tầng như hổ săn mồi. Họ mở cửa phòng vào, theo quy định, khi thực hiện chuyện quan hệ đó không ai được khóa cửa. Công an bắt quả tang ba đôi. Trong đó có tôi.

Ba vị khách kém may mắn bị đưa đi một nơi, chắc sẽ bị phạt nặng. Ba đứa chúng tôi bị đưa đi trại ở Lộc Hà. Cảnh này chúng tôi chịu quen rồi. Chỉ là tạm ra khỏi ao tù đến một cái giếng bạc đục. Không phải bị bắt giam lần đầu nên chẳng tỏ ra sợ sệt. Chủ nhà nghỉ sẽ cứu chúng tôi ra. Theo như được biết, các trại phục hồi nhân phẩm không còn chỗ chứa. Có người mang cơm cho ăn. Công an dọa cảnh cáo: “Lần sau bắt được cho đi tù mọt gông. Thả ra phải về quê làm ăn lương thiện, không được tái phạm nghe chưa?”.

Tất cả đồng thanh hô “Vâng ạ, sẽ làm ăn lương thiện”. Ra khỏi cửa đã có đứa bô bô: “Về quê thì thử hỏi chúng mày còn thi thoảng có tiền uống bia không?”. Đứa khác quát tháo đứa kia im mồm.


Từ đó tôi gắn bó với anh - một chuyện lạ lùng chưa từng thấy!


Ông chủ nhà nghỉ bảo phải chi rất nhiều tiền mới đưa chúng tôi sau bốn ngày giam trong trại. Mồm nhai kẹo cao su, ông nhổ toẹt.

- Mẹ nó! Thế là đi đời cả tháng nay. Lần sau càng phải cẩn thận.

Ông tức giận cũng vì chiến lược “Dùng gái nhà gà cán bộ” không hiệu quả. Những cô gái đẹp của nhà nghỉ được cử đi tiếp không công cho cán bộ. Hải hỏi tôi:

- Sau đây em sẽ làm sao? Có về quê làm ăn lương thiện không? Mẹ em chắc mong em lắm.

Khi đó, Hải chưa nói là sẽ cứu tôi thoát khỏi chốn này. Chúng tôi mới gặp nhau và tôi đã tâm sự với anh về hoàn cảnh của mình. Để tôi đừng buồn, anh thường xuyên đến và mang cho tôi niềm vui. Tôi đau khổ nhiều, niềm vui nhỏ bé cũng trân trọng.

- Về làm sao được hả anh. – tôi nói như khóc – Em bị đẩy đi không thể về được nữa. chuyện vừa rồi chỉ là tình trạng bắt cóc bỏ đĩa. Công an thừa hiểu thả chúng em ra là chúng em lại đi làm, không chỗ này thì chỗ khác.

Hải thở dài, mắt anh mỏi nhừ nhìn xa xăm. Để xóa đi cơn thất vọng vừa trải qua, và ngưng ngơi nỗi buồn trong lòng tôi, anh rủ tôi đi chơi. Tôi nhận lời.

Trời nắng. Mùa hè rót lên tán phượng những chùm hoa rực lửa. Tiếng ve râm ran tô điểm cho hè. Tôi ôm ngang lưng anh như một tình nhân. Từ đó tôi gắn bó với anh, một chuyện lạ lùng chưa từng thấy, không ngờ đó lại là giây phút để có sự gắn kết sau này.

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post