“Vòng quay” ân ái

Người đăng: Miss Teen Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

- Tình yêu mà chỉ có ôm, hôn và làm tình. Tình yêu mà chỉ để lao vào nhau để thỏa mãn những dục vọng tầm thường. Tình yêu mà chưa từng biết chia sẻ cho nhau những nỗi buồn vui…

Tình yêu mà chỉ có ôm, hôn và làm tình...


Phải cố gắng lắm tôi mới có thể thoát ra được vòng quay ân ái ấy. Níu kéo có, đau đớn có. Nhưng có nghĩa lý gì đâu khi tình yêu ở đây chỉ là con số “0” tròn trĩnh? Đã bao lần tôi nhắm mắt làm liều, tự cho rằng là do cái duyên cái số nó vốn thế. Nhưng không phải...

Trong cuộc sống khó ai nói trước được điều gì và khi người ta cứ ngỡ rằng mình đang yêu và được yêu? Những lúc ấy mình càng khó tránh được những sai lầm. Tôi đã từng như thế, cô gái chớm 19 tuổi bước chân vào cổng trường Đại học với niềm tin có thể đổi đời, kiếm tiền bằng trí óc chứ không phải chân lấm tay bùn như những anh chị của mình đang ở quê.

Năm thứ nhất, rồi năm thứ hai, học kỳ nào tôi cũng nhận được học bổng. Trị giá tuy không nhiều nhưng lại là món quà an ủi bố mẹ. Thế nhưng tôi đã phụ lòng tin của bố mẹ tự lúc nào, cả sự kỳ vọng của mọi người trong gia đình khi tôi gặp Dũng. Gương mặt sáng, dáng người cao, đặc biệt là cái cách lấy lòng của anh rất khéo léo. Lần đầu tiên biết yêu, tôi đã hồn nhiên đón nhận với tất cả niềm tin vào một ngày được khoác chiếc áo dành cho cô dâu. Tôi không thể nghĩ rằng một anh chàng Hà Nội lại có thể yêu một cô gái quê mùa như tôi.

Anh an ủi khi tôi ra trường thì anh sẽ nhờ bố anh xin việc cho tôi và đám cưới sẽ diễn ra ngay sau đó. Có còn gì hơn cho một cô gái mới bước vào đời sẽ được một tương lai đẹp như thế? Tôi chộm nghĩ trước đây có người khen tôi là cái số có "Quý nhân phù trợ" nhưng không thể ngờ lại có thể đến nhanh như thế. Tôi còn gì để tiếc, để ngần ngại mà cho Dũng những cái anh cần? Dẫu sao thì nay mai thôi anh sẽ là chồng mình?

Tôi chỉ biết đáp ứng, chiều lòng Dũng thì anh mới không chán và bỏ rơi tôi...


Không còn trú tâm vào học hành, tôi dành nhiều thời gian cho những cuộc chơi của Dũng. Dũng dạy tôi khiêu vũ và chẳng lâu sau đó tôi đã trở nên thuần thục. Những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng của anh luôn được tôi hào hứng đón nhận. Tôi đã quên nhiệm vụ của mình lúc này là học tập, là sách vở chứ không phải là những bộ quần áo mà Dũng mua cho. Tôi cũng quên mất rằng mình phải học để sau này còn tự lo cho bản thân chứ không phải là những điệu nhảy cuồng nhiệt nơi vũ trường này. Những thứ ấy không hợp với một cô gái quê như tôi. Bởi vì sao? Vì tôi nghĩ đã có Dũng lo cho tôi những điều đó rồi còn gì nữa? Khi ấy tôi chỉ biết có Dũng. Anh là người đỡ đầu cho tôi giữa chốn phồn hoa, đô hội này. Tôi còn gì để lo lắng hay bận tâm nữa chứ? Những buổi đến giảng đường của tôi cứ thưa dần, giãn ra và hết hẳn. Giấy đuổi học tôi được gửi về quê. Tôi không thể nhớ bố tôi đã gọi điện thoại lên bao nhiêu lần với cùng một nội dung là mong tôi thương lấy bố mẹ. Tôi vẫn nhớ bố đã nói những gì và mẹ đã khóc ra sao?

Ngay cả khi nghe tin mẹ ngất xỉu vì bệnh tim mãn tính tái phát, tôi vẫn dửng dưng như không, bởi một lẽ "đó là chuyện thường, sẽ khỏi thôi, mẹ vẫn bị thường xuyên như thế mà. Còn tương lai của tôi, ai sẽ có thể vẽ ra và thực hiện ngoài Dũng đây. Tôi không phải về quê vào lúc này. Tôi càng không thể xa Dũng nửa bước".



Thấy không thể chuyển biến được tôi, bố mẹ đã lặn lội lên tận Hà Nội để mong có thể kéo tôi về với cuộc sống vốn là của tôi, nhưng sự ngang bướng của tôi đã thắng. Lúc đó tôi đã nói: "Con lớn rồi, không còn bé bỏng nữa đâu mà bố mẹ lo. Từ nay con không cần tiền bố mẹ gửi lên nữa. Anh ấy sẽ chu cấp cho con. Sau này nếu không có công ăn việc làm ổn định, con sẽ không đặt chân về làng mình nữa đâu". Tôi đã cương quyết như thế đấy.

Tôi đã quay cuồng với mối tình ấy suốt 2 năm trời. Tình yêu mà chỉ có ôm, hôn và làm tình. Tình yêu mà chỉ để lao vào nhau để thỏa mãn những dục vọng tầm thường. Tình yêu mà chưa từng biết chia sẻ cho nhau những nỗi buồn vui. Tình yêu mà chia tay rồi chỉ thấy đau đớn nhưng không phải vì tan vỡ mà là mất cái quý giá của đời mình. Xót xa làm sao khi phải thốt lên lời ấy. Tôi trách mình sao vẫn yêu anh nhiều như thế dẫu biết càng ngày anh càng lảng tránh tôi để đến với những mối tình khác.

3 lần phá thai đã không đủ làm tôi tỉnh ngộ. Chỉ khi Dũng nói lời chia tay tôi mới biết lâu nay tôi đang chà đạp chính mình. Đau đớn, nhục nhã nhưng mình làm mình chịu, còn biết trách ai? Nhớ lại những lần nằm trên bàn thủ thuật, lời khuyên răn của các bác sỹ càng làm tôi đau đớn hơn. Vậy mà tôi vẫn không thể thoát ra được những vòng quay ân ái ấy. Tôi vẫn không ý thức hết được những hậu quả sau mỗi lần phá thai. Tôi chỉ biết đáp ứng, chiều lòng Dũng thì anh mới không chán và bỏ rơi tôi. Thực ra đôi lúc tôi cũng bất giác thấy có một cái gì đó không ổn lắm trong mối quan hệ giữa tôi và Dũng nhưng cái mà tôi cần ở đây đã rất rõ ràng: tình yêu và sự đầy đủ về vật chất.

Tôi đã được gì và mất gì trong cuộc chơi cùng anh với nhóm bạn? Cũng có khi tôi còn là "người tình chung" cho 6 gã bợm nhậu mà không dám ca thán, oán trách ai. Những lời khích lệ, khen ngợi tôi chịu chơi, sành điệu của họ càng kích thích tôi hơn. Những lúc ấy tôi như được lột xác để trở thành một con người khác nhưng nếu như tôi chịu hiểu: "Quạ cũng không thể biến thành công" được thì có lẽ tôi đã không hết lần này đến lần khác mắc sai lầm đáng tiếc như thế.

Tôi cứ chìm sâu vào bóng tối khi Dũng dè bỉu tôi là gái hư thân mất nết...


Tôi cứ chìm sâu vào bóng tối khi Dũng dè bỉu tôi là gái hư thân mất nết. Lòng tin của tôi vào Dũng đã hết và niềm tin vào chính bản thân mình cũng đã không còn nữa. Không còn gì để phấn đấu, để theo đuổi, tôi lang thang đi tìm những gì thuộc về ngày hôm qua nhưng vô vọng. Những lời khuyên răn của bố, lời van xin khóc lóc của mẹ cứ lúc lúc oang oang trong đầu tôi. Lúc tỉnh lúc say, tôi như người dại. Tôi còn mặt mũi nào để về nhà? Mà nếu không về thì bây giờ biết làm gì khi không còn Dũng ở bên “bảo kê”, cho tôi tiền tiêu mỗi tháng?

Giữa lúc tôi dựng xe, bước lang thang bên dòng sông Tô Lịch nước đen ngòm thì anh xuất hiện. Anh là một người xa lạ mà tôi chưa hề quen biết. Tôi cũng không nhớ rõ mặt anh lúc ấy nhợt nhạt, hớt hải và lo lắng thế nào, chỉ loáng thoáng anh đã hét lên: "Ấy cô ơi, đừng có chết".

Tôi cũng không biết liệu lúc ấy tôi có định làm liều thật không nhưng cái kéo tay thật mạnh của anh đã làm tôi chợt bất giác tỉnh ngộ và thấy mình thật ngu ngốc và dại dột.

Kể từ ngày ấy, anh đã kéo tôi ra khỏi những ảo giác giàu sang, những mê hoặc của tình trường. Anh đã cho tôi thấy cuộc sống này vẫn còn đáng sống lắm, cũng may tôi không chết. Tôi viết ra những lời này chỉ để tạ tội với quá khứ đau thương một thời nông nổi và cũng muốn cảm ơn anh, người đàn ông nay mai thôi sẽ là chồng mình. Cảm ơn anh đã cho tôi được sống.

Tôi đã may mắn khi gặp được người đàn ông thực sự của đời mình, người mà có thể dang rộng vòng tay để bỏ qua cho những lỗi lầm của tôi. Người ấy đã quan tâm, an ủi khi tôi buồn nhất. Và trong bước chân tôi đi luôn khắc dấu hằn sâu của những cuộc thác loạn lẽ ra không đáng tha thứ. Nhưng người ấy chưa bao giờ chạm vào những gì thuộc về quá khứ, những nỗi đau tôi đã phải chịu đựng. Với ánh mắt dịu dàng, anh đã dần xoa dịu nỗi đau trong tim tôi. Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi bờ vai để tựa vào mỗi khi nước mắt lã chã rơi. Chốn bình yên ấy đã vị tha cho tôi những giây phút nghĩ về cái ngày xưa mù quáng, thác loạn trong mối tình nông nổi.

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post