''Trót dại'' với người mình không yêu

Người đăng: Miss Teen Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2009 ,

- Tôi biết mình không yêu H nhưng không hiểu sao tôi không thể cưỡng lại được. Rồi... "chuyện đó" xảy ra, chúng tôi vượt quá giới hạn cho phép. Khi tỉnh dậy, tôi thấy ghê tởm bản thân mình.

Tôi biết mình không yêu H nhưng...


Tôi và anh quen nhau được hai năm. Dù không có cơ hội gặp nhau thường xuyên nhưng bản thân tôi biết chắc rằng tôi yêu anh. Cả hai chúng tôi đều rất bận. Anh hơn tôi 2 tuổi và đã đi làm. Còn tôi, tuy đang đi học nhưng thời gian rảnh vẫn thường đi làm thêm và học thêm. Chúng tôi liên lạc với nhau chủ yếu qua điện thoại, tin nhắn. Gia đình tôi rất quý anh bởi anh là một người hiền lành chịu khó và rất thương tôi. Hai gia đình cũng đã dự định khi tôi ra trường thì cưới.

Tuy nhiên, sự đời có quá nhiều điều bất ngờ mà tôi không thể lường trước, khiến mọi kế hoạch cũng như cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Trong thời gian đi làm thêm, tôi đã gặp H - một anh chàng đẹp trai, ga lăng. Nhưng những ngày đầu tiên tôi và H quen nhau là những cuộc cãi nhau, xung đột. Chúng tôi luôn như mặt trăng với mặt trời, như hai kẻ ở hai thái cực, chỉ cần nói chuyện câu trước câu sau là tranh luận và cãi vã. Ngay cả khi giáp mặt, đối chọi với nhau thường xuyên song tôi không nghĩ nhiều về H. Bởi tôi quan niệm, không nên tin vào đàn ông đẹp trai.

Mối quan hệ của chúng tôi cứ thế trôi đi. Rồi đến một ngày, bỗng nhiên H rủ tôi đi dự sinh nhật một người bạn của H. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản: "Bạn bè thì đi chơi cũng có sao đâu, chắc hắn buồn nên muốn rủ tôi đi cùng". Nhưng thật bất ngờ, đến nơi H giới thiệu với bạn bè, tôi là người yêu của H. Tôi định phản ứng thì H rỉ vào tai tôi rằng: "Giúp H lần này thôi!".


... mỗi lần gặp H tôi không thể nào mà từ chối được


Tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra điều gì đó khác lạ ở H. Tuy nhiên, lại một lần nữa tôi tự trấn an mình: "Chắc chẳng có gì đâu, hắn coi mình là bạn và nhờ giúp đỡ thôi!". Song sự việc đã không đơn giản vậy. Đến một ngày, H nói yêu tôi, tôi không tin, tôi tròn mắt lên nhìn H, một gã đàn ông đẹp trai, phong độ hào hoa, cao đến 1m82 lại đi yêu một con nhỏ thấp bé cao có 1m52, và chẳng xinh đẹp gì. Tôi đã thực sự sốc.

Sau hôm ấy, tôi cố tình lờ đi, không nhắc lại chuyện này, coi như chưa có điều gì xảy ra. Nhưng H vẫn quan tâm tới tôi và dường như chúng tôi không còn cãi nhau như trước nữa. Tôi kể H nghe chuyện về người yêu mình, H cũng tâm sự với tôi về những mối tình của H. Rồi không biết tự bao giờ, tôi dần quen với sự có mặt của H. Tôi biết mình không yêu H nhưng không hiểu sao tôi không thể cưỡng lại được. Rồi... "chuyện đó" xảy ra, chúng tôi vượt quá giới hạn cho phép. Khi tỉnh dậy, tôi thấy ghê tởm bản thân mình, tôi thấy mình có lỗi với anh. Tôi cố tình tránh mặt H nhưng H luôn tìm cách gặp tôi mà mỗi lần gặp H tôi không thể nào mà từ chối được.

Giờ, tôi không thể giữ vững được lập trường của mình, tôi thấy chán ghét bản thân mình. Chuyện của tôi và H cứ như vậy. H không yêu cầu tôi chia tay với người yêu, H chỉ cần một tuần gặp tôi một lần là đủ. Còn tôi, tôi thấy mình xấu xa nhưng tôi không biết phải làm sao. Tôi biết điều tôi cần làm bây giờ là không nên gặp H nữa, vậy mà tôi không sao làm được, tôi không thể cưỡng lại được H. Mong các bạn cho tôi một lời khuyên bây giờ tôi phải làm gì đây?

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post