Trinh tiết quan trọng thế sao anh?

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

- Anh cuống quýt hôn lên mặt, lên môi cô… và từ từ cởi chiếc váy ngủ mỏng manh đang hững hờ ôm lấy cơ thể cô.



Sau khi chia tay với mối tình đầu của mình, cuối cùng Ngân cũng yêu Thái, người đã theo đuổi và đi bên cạnh cuộc đời cô bấy lâu. Đấy không phải là tình yêu, cũng không hẳn là sự thương hại... nhưng ở bên anh, cô có cảm giác bình yên và nhẹ nhàng hơn bất cứ ai hết!

Yêu nhau chưa được năm tháng thì đám cưới của họ được tổ chức linh đình trong sự ủng hộ nhiệt tình của hai gia đình. Chú rể rạng ngời trong niềm hạnh phúc vì cuối cùng, anh cũng lấy được người con gái anh yêu thương bấy lâu nay làm vợ, còn cô dâu... dường như người ta nhìn thấy những giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt Ngân khi cô nhìn thấy Hoàng, chàng người yêu cũ của mình tới dự.

Có lẽ, Thái cũng như những ai đến dự đều cảm nhận được những cảm xúc và sự biến đổi sắc mặt của cô dâu trong ngày cưới. Anh tự nhủ: "Chẳng nhẽ vợ mình còn có tình cảm với người đàn ông kia? Tại sao cô ấy phải khóc khi nhìn thấy gã ấy cơ chứ... Phải chăng cô ấy đang hối hận khi quyết định lấy mình?"... Những ý nghĩ ấy khiến anh có cảm giác khó chịu mỗi khi đưa mắt xuống thấy Hoàng đang nhìn vợ mình chăm chú... Nhưng anh biết, khi hai người đã quyết định tiến tới hôn nhân thì chắc hẳn Ngân cũng đã suy nghĩ rất nhiều...

Bữa tiệc kết thúc trong sự chung vui của bạn bè, người thân và cả gia đình hai bên. Buổi tối hôm đó, hai gia đình cũng đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng hạnh phúc của họ. Ngân cũng không hiểu tại sao hôm nay Thái lại uống nhiều rượu như vậy? Anh hết chúc người này, rồi lại "cạn ly" với người khác... Bố mẹ anh sợ con trai say sẽ khiến con dâu buồn và không còn có đêm tân hôn ý nghĩa nữa nên đã can ngăn không cho anh uống… Có lẽ, Thái muốn tìm đến rượu để quên đi những suy nghĩ ám ảnh về Ngân và người yêu cũ của vợ mình…

Ngân dìu Thái vào phòng ngủ. Đáng lẽ ra, ở chính nơi đây và thời điểm này, họ sẽ có những phút giây thật ngọt ngào và lãng mạn của đêm tân hôn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chú rể say khướt… cô chỉ biết thở dài ngao ngán và lấy đồ ngủ thay cho anh. Đêm hôm ấy, cô đã suy nghĩ rất nhiều vì sao Thái lại tỏ thái độ khác hẳn với cô như vậy? Phải chăng anh đang ghen khi thấy sự có mặt của Hoàng trong ngày cưới?... Nghĩ đến đấy, cô không khỏi chạnh lòng và thương cho phận mình! “Đúng là phận gái truân chuyên! Không biết đâu là bến đỗ bình yên nhất để neo đậu… Một khi đã buông tay chèo thì bến đục hay trong cũng phải chấp nhận” – Cô ngẫm lại mọi chuyện đã qua và nghĩ rồi không biết mai này cô sẽ như thế nào? Có được hạnh phúc như cô đã mong muốn không?

Liệu rồi, cô có được niềm hạnh phúc như cô mong muốn không?


Đêm. Cô tỉnh giấc khi thấy Thái quờ quạng khắp người mình. Cô giả vờ như mình đã chìm sâu trong giấc ngủ nhưng Thái vẫn không thôi những hành động mơn trớn của mình… Anh cuống quýt hôn lên mặt, lên môi cô… và từ từ cởi chiếc váy ngủ mỏng manh đang hững hờ ôm lấy cơ thể cô. Vậy là cuối cùng, Ngân cũng không thể kiềm chế được cử chỉ ôm ấp, ve vuốt đó và họ đã có những phút giây hân hoan trong niềm hạnh phúc ngọt ngào mà họ đã mong mỏi bấy lâu…

Đang chìm trong niềm hạnh phúc ái ân, bỗng Ngân sững sờ khi Thái lạnh lùng hỏi:

- “Tại sao em không còn trong trắng?

- Em không biết! Thực sự em không biết vì sao lại như vậy? Có lẽ… ngày nhỏ em quá hiếu động nên bị… lúc nào em cũng không biết! – Ngân ấp úng trả lời.

- Anh không tin… ngàn lần không tin…

- Tại sao anh lại không tin em? Nếu không tin em, tại sao anh lại cưới em làm vợ cơ chứ?

- Không! Anh hiểu rồi! Hiểu vì tại sao hôm nay gặp Thái, em lại buồn như vậy?

- Đúng! Thái là người yêu cũ của em… anh cũng biết điều đó trước khi yêu em cơ mà… Nhưng xin lỗi… em không phải là loại người dễ dãi như vậy!

- Thế thì tại sao? Tại sao em lại không còn? – Thái hét lên giận dữ.

- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai chứ? Chính em cũng không hiểu vì sao lại vậy?

- Thôi đi! Đừng giả vờ vô tội… Cũng may nó bỏ cô nên cô mới dễ dàng đến với tôi vậy chứ? Nếu không thì cũng… còn lâu! Đừng giả vời nai tơ, trong sáng nữa đi… Tôi mệt mỏi với kiểu ấy lắm!

- Nếu anh không tin em thì em biết làm sao? Chẳng nhẽ chúng mình ly hôn sau ngày cưới?

- Cô câm đi! Cô còn dám to mồm à? Cô không biết xấu hồ sao? Chẳng nhẽ cô không còn lòng tự trọng của một con người ư? Sao cô không nói với tôi trước ngày cưới, hả? Nếu cô nói thì có lẽ, tôi sẽ tôn trọng cô hơn đấy!

- Em không hiểu anh là người như thế nào nữa? Em thất vọng vì anh lắm! Sao anh không tìm hiểu nguồn cơn ngọn ngành rồi hẵng nói? Em trong trắng, em vô tội! Em nghĩ mình là người con gái trong sáng và giờ đây, em vẫn là người vợ đoan chính!

- Chẳng nhẽ… không còn trinh cũng được gọi là trong sáng sao? Tôi không ngờ mặt cô lại dày như vậy đấy!
- …

“Chẳng nhẽ mình lại trở về nhà mẹ đẻ ngay đêm nay?”
– Nghĩ đến đấy, Ngân rơm rớm nước mắt! Tại sao anh lại không hiểu cô? Tại sao anh nỡ đối xử với cô như vậy? Nhưng… tại sao… chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại không còn trinh?... Nhưng cô không có lỗi! Cô yêu Hoàng, một tình yêu trong sáng, thánh thiện hơn bao giờ hết! Cô luôn nâng niu, trân trọng tình yêu ấy và, dù Ngân có yêu anh đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng luôn biết giữ khoảng cách và giới hạn của tình yêu! Cô muốn mình là người trong trắng cho đến đêm tân hôn và chỉ dành điều hạnh phúc ấy cho người chồng của mình! Thế nhưng, anh nào hay biết? Và cô cũng đâu hay biết?...

Em chấp nhận làm vợ và dửng dưng nhận sự ban ơn, tha thứ của chồng mình hay sao?


“Chẳng nhẽ sự trinh trắng lại quan trọng đến thế sao?” – Ngân ngậm ngùi trong sự đau khổ khi bị chồng đối xử với mình như vậy! Nhưng tại sao? Tại sao anh lại không tin cô? Ngân đau đớn khi nghĩ đến những lời mắng nhiếc như dao cứa vào tim cô tối hôm qua…

“Bây giờ em phải làm sao? Em chấp nhận làm vợ và dửng dưng nhận sự ban ơn, tha thứ của chồng mình hay sao? Nhưng, em không có lỗi, ngàn lần không có lỗi, anh có hiểu không?”- Ngân khóc lóc trong sự đau đớn, tuyệt vọng…

Nhưng liệu rồi, Thái có hiểu và cảm thông cho sự đau khổ, dằn vặt của Ngân hay không? Tại sao một người con gái ngoan hiền, một người vợ đoan chính như Ngân mà phải chịu sự khinh bỉ của chồng mình như thế chứ? Cô không hiểu, ngàn lần không hiểu… Chẳng nhẽ, tinh tiết của người con gái lại quan trọng như thế sao anh?

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post