Bố, mẹ và người tình

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

- Cô tình nhân của bố đã bị một kẻ nào đó giết chết, trên người không một mảnh vải che thân...

Ngày ấy, bố bỏ mẹ con tôi để đi theo một người phụ nữ khác. Cô ấy hơn tôi chỉ hai tuổi và học cùng với tôi một trường Đại học.

Ngày còn là sinh viên, tôi đã nghe tiếng cô ấy lừng lẫy khắp trường về khoản ăn chơi đua đòi. Ấy vậy mà, không ngờ người bố của tôi, vốn là một luật sư nổi tiếng lại “mắc bẫy” của cô. Cũng chẳng hiểu cô ta cho bố tôi uống bùa mê thuốc lũ gì mà khiến bố bỏ cả gia đình, cả sự nghiệp để chung sống với cô ấy.

Ngày đó, tôi đã bỏ học cả tuần để tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Tôi không dám đến trường vì sợ ánh mắt thương hại của bạn bè, sự soi mói, tọc mạch của những đứa bạn học... Còn mẹ tôi, bà vất vưởng như cái xác không hồn từ khi nhìn thấy cảnh bố mang hết đồ đạc để theo người đàn bà ấy!

Căn nhà đã trống trải nay lại ngày càng vắng vẻ hơn. Cuộc sống của hai mẹ con chẳng khác gì ngục tù, đi đâu cũng nhận được những ánh mắt thương hại của mọi người dành cho mình… Tôi hận bố, hận cô gái ấy, hận hai người bạc ác, táng tận lương tâm đã mang đến nỗi bất hạnh cho hai mẹ con tôi… Cũng vì suy nghĩ nhiều nên mẹ tôi gầy rộc đi và căn bệnh tim đã cướp đi người mẹ hiền của tôi sau hơn năm tháng lâm bệnh.

Ngày đám tang mẹ, bố và cô gái ấy cùng đến lo ma chay cho mẹ. Vừa nhìn thấy cô ta, tôi đã xông đến bóp cổ nguyền rủa và đuổi cô ấy về ngay trước mặt bao nhiêu quan khách. Tôi không chấp nhận, không bao giờ chấp nhận một người con gái nhơ nhớp như vậy bước chân vào nhà tôi! Và cả người đàn ông kia nữa, người bố tàn nhẫn đã dẫm đạp lên tất cả tình yêu và tình thương của gia đình để đi theo một người đàn bà khác. Tôi thét lên như một kẻ điên loạn, muốn đánh đuổi tất cả, giết hết tất cả những kẻ bất nhân ấy để cứu lấy cuộc sống của mẹ tôi... Thế nhưng, tôi không thể làm gì khác được khi mẹ đã yên giấc trong chiếc quan tài đó và vĩnh viễn rời xa tôi để trở về với đất.

Cũng chẳng hiểu cô ta cho bố tôi uống bùa mê thuốc lũ gì mà khiến bố bỏ cả gia đình, cả sự nghiệp để chung sống với cô ấy.


Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, tôi cũng lặng lẽ sống một mình như một chiếc bóng trong ngôi nhà cô quạnh đó. Thi thoảng, người bố tàn nhẫn ấy lại về thắp nhang cho mẹ và mua thức ăn bỏ vào tủ lạnh cho tôi... Hai năm trời ông ấy cứ âm thầm đi về như vậy... và cũng suốt hai năm ấy, tôi phải gắng gượng để sống, để cố gắng hoàn thành tâm niệm của mẹ... Tôi làm tất cả những gì có thể để mẹ ở nơi suối vàng được an lòng yên nghỉ.

Rồi một ngày, tôi nghe mọi người loan tin, cô tình nhân của bố đã bị một kẻ nào đó giết chết, trên người không một mảnh vải che thân... Báo chí đưa tin ầm ĩ, bà con làng xóm ai cũng không hết lời trách móc “gieo gió thì phải gặt bão”… vì cô gái ấy đã bị chính khách mua dâm giết hại. Cô ta và bố tôi sống theo kiểu “già nhân ngãi non vợ chồng”, nhưng khi bố không còn là “ngân hàng di động” nữa thì cô ấy sẵn sàng trở về với con đường cũ để kiếm tiền ăn chơi… Không ngờ, trong một đêm mưa gió, sau khi thực hiện xong hành vi "mua bán" của mình, ông khách tàn ác ấy đã lấy tay bóp cổ cô cho đến khi chết.

Từ ngày cô ấy mất, bố tôi cũng không thường xuyên về nhà thắp nhang cho mẹ và mua đồ đạc cho tôi nữa. Ông xin nghỉ hưu sớm và sống một mình trong căn nhà trọ chật chội ở thành phố. Có lẽ, đau khổ hơn ai hết chính là bố tôi lúc này. Cũng vì ham vui với cô gái bán hoa ấy mà bố sẵn sàng rũ bỏ gia đình, rũ bỏ nghĩa chồng vợ, cha con để đến với cô ta… Và cuối cùng, bố đã mất tất cả: gia đình, tình yêu, hạnh phúc…

“Con ạ! Nếu có thể hãy tha thứ cho bố con” – Trong mơ tôi vẫn thường nghe mẹ nói với tôi như vậy! Nhưng, sự ra đi của mẹ đã khiến tình thương của tôi dành cho bố không còn nữa, mà trái lại đó là sự khinh bỉ, ghê tởm và ghét bỏ ông ta hơn bao giờ hết… Nhưng có đôi khi, nghĩ đến đôi mắt thâm quầng của ông, mái tóc bạc trắng hơn so với cái tuổi 50 của ông, tôi lại chạnh lòng nghĩ đến một người bố tốt bụng, đôn hậu ngày xưa…

“Hãy tha thứ cho bố, dù chỉ là một lần thôi con ạ!” – Bố đã gửi tin nhắn ấy cho tôi vào lúc 3 giờ sáng. Có lẽ, ông đã suy nghĩ và dằn vặt bản thân mình rất nhiều! Sống quá nửa đời người, bố cũng có người vợ hiền, đứa con ngoan… vậy mà giờ đây bố phải một mình đương đầu với cuộc sống khi mái tóc đã pha sương. Muốn tha thứ cho bố, muốn bỏ qua tất cả lỗi lầm để bắt đầu với cuộc sống chỉ có hai bố con… nhưng sao khó quá! Vì tôi biết, tôi không thể quên mọi thứ một cách dễ dàng như vậy được!

Sống quá nửa đời người, bố cũng có người vợ hiền, đứa con ngoan…


Phải chăng khi người ta yêu thương nhiều quá thì người ta hận thù càng sâu sắc? Tôi đã từng yêu quý và thần tượng người bố tuyệt vời của mình… Nhưng, kể từ khi ông quay lưng với hai mẹ con tôi để sống với người phụ nữ khác… thì dường như trong tâm khảm tôi, ông không còn là người bố tôi từng kính trọng nữa…

Hôm qua nghe tin bố đang bị bệnh nặng… Không hiểu sao tôi vừa muốn chạy đến bên ông nhưng lý trí đã ngăn tôi lại, tôi không thể đến! Đúng hơn, tôi không muốn gặp người bố bạc bẽo ấy nữa…

Liệu tôi có quá ích kỉ với ông không?

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post