Gái điếm (Phần 2 - Chương II)

Người đăng: Miss Teen Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

- Nếu không trốn, không bao giờ tôi có thể thực hiện được mong muốn của mình. Đành nhẫn tâm với mẹ vậy, vì ngày mai của con, ngày mai khác.

Sáng sớm mẹ dậy nấu xôi, nói là để cho con gái ăn. Tôi bảo mẹ cứ nghỉ đi, ăn uống là bao. Nhưng mẹ vẫn nấu, xôi ngon, thơm phức, ngấm vào đó bao ngày mỏi mòn, nước mắt, công lao của người mẹ tảo tần. Đã lâu lắm mới được ăn xôi mẹ nấu và ngon như thế. Có lẽ, cả tuổi thơ và đến thời con gái, những bữa xôi ngon thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay.



Xốc lại ba lô, tôi chuẩn bị lên đường. Một đêm bên mẹ đỡ nhớ là được. Còn nhiều chuyện đang chờ đợi tôi, những đứa bạn hứa đưa tôi đến với người má mì khác, biết thương người. Chúng bảo người ta có nước mắt. Có nước mắt là có tình người. Mẹ chạy ra từ bếp, quảy quả ngăn:

- Đừng đi nữa Vy ơi, ở nhà với mẹ - Tiếng mẹ thảng thốt lẫn với tiếng ho khan

– Mẹ không cần tiền.

- Hãy để con đi mẹ nhé, con phải làm cho mình sống khác. Mẹ cũng thấy cả cái làng này người ta khinh mình đến thế nào rồi, lại còn ám ảnh bởi kẻ đê tiện đó. Cha con – À không – Ông ấy cũng không về nữa. Con đã bị mang tiếng, không gì gột rửa, đã vậy thì không còn gì để mất, phải thay đổi thôi mẹ ơi.


Dù đã nén đừng để moi nỗi đau ra, nhưng tôi đã không làm được. Chỉ mong mẹ sẽ hiểu và thông cảm. Chân mẹ gần khuỵu xuống, tay huơ huơ lần lần mái tóc tôi.

- Con không được đi, mẹ cấm! – Mẹ đổi giọng, gay gắt – Mày mà đi mẹ không thiết sống nữa. Tao là mẹ mày, làm sao tao nỡ… Vy ơi…

Tôi van nỉ, quỳ thụp hai đầu gối xuống, mắt ngước lên. Cần phải thế này, mẹ là mẹ. Người mẹ yêu con, tình mẫu tử đi với nước mắt. “Mẹ đừng giữ con. Con cần phải khác, tìm cuộc sống khác. Nơi này đã quá chật hẹp rồi. Con sẽ đưa mẹ đi khi có thể”. Mẹ quyết liệt hơn, nếu tôi đi mẹ sẽ đập đầu vào tường chết luôn. Mẹ làm thật, tôi bật dậy ôm ngang người. Khi ngọn lửa giận chùng xuống, thì cũng là lúc tôi mềm lòng, không muốn trái ý để mẹ làm chuyện dại dột, chỉ một chút thôi là con mất mẹ. Không còn mẹ làm sao muốn sống trên cõi đời.

Con sông Guột quê nhà vẫn đợi tôi những khi cơ cực buồn bã trở về, con sông gắn bó suốt tuổi thơ, nghe những lời thầm thì. Tôi biết khóc, sông biết nghe và là chỗ cho tôi rơi lệ. Qua cơn mưa gió tội tình, sông giống người trở mình sau cơn ngủ say, nước đục ngầu. Vài khóm bèo trôi dạt trên mặt nước không biết đỗ nơi nào…

Ba ngày liền tôi ra ngồi với bờ sông, ở đó tôi tìm được thế giới của mình, bình yên và bao la sau thế giới lòng mẹ. Với tôi, trái tim mẹ rộng vô bờ, dòng sông là thứ hai. Tôi nói với sông nhiều quá, không nhớ mình nói những gì, lẽ nào sông quên mất. Bỗng thấy mình tủi thân, tôi có cha, vậy mà chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc dù bé nhỏ, ngẫm lại, vẫn có đứa không bằng mình, không có cả cha lẫn mẹ. Chúng đi làm với tôi, thi thoảng nhăn nhở kể, nói cười, cứ như điều đó chẳng gợn trong lòng chút đau đớn nào. Thế mà lúc uống rượu vào, chúng khóc. Càng thấy con người không phải gỗ đá cỏ rác. Không cha, không mẹ là thiệt thòi, đau khổ chẳng gì hơn. Tự động viên mình, có mẹ, sống thôi.

Sáng sớm ngày thứ tư, mẹ còn say ngủ, tôi quyết định trốn đi, để lại cho mẹ mảnh giấy ghi mấy dòng. Mẹ yên tâm, con biết mẹ phải chịu đựng thêm những ngày mòn mỏi, con sẽ về, đợi con nhé. Nếu không trốn, không bao giờ tôi có thể thực hiện được mong muốn của mình. Đành nhẫn tâm với mẹ vậy, vì ngày mai của con, ngày mai khác.

Bước ra khỏi nhà thì cũng là lúc nỗi lo bùng lên. Sợ mẹ làm chuyện gì dại dột, nhưng không thể dừng được, lẩm bẩm cầu xin mẹ sẽ bình tĩnh, để rồi con gái sẽ về.

Qua đê là đến đường cái, đi một đoạn nữa có xe ôm. Tôi ngồi lên, không cầm được nước mắt. Gió thổi vù qua vai, qua tóc, qua những nỗi niềm giằng co trong tâm trí. Phố xá sẽ là nơi tôi thỏa hận đang sôi trào. Hơn nữa, ở đó có những gã đàn ông bội bạc, ham của lạ, ở đó có… tiền. Rất nhiều tiền, nên tôi có thể kiếm được.

Mẹ sẽ lại ra ngóng tôi mỗi buổi chiều như vẫn từng ngóng, mòn mỏi đợi mãi, và cũng chỉ hun hút lối ngõ, tôi ở xa không mau về được. Lòng mẹ như muối bóp, nhưng không cấm cản được con. Và lúc nào đó, khi đứa con bất hiếu này trở về, bước chân đến sân, mẹ lại ôm chặt lấy: “Tao mong mày đến mỏi mắt…” rồi khóc, rồi cười. Tủi ơi là tủi!

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post