Gái điếm (Phần 3 - Chương II)

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

- Trước đây, mẹ đã từng đợi người đàn ông đó – Một kẻ phụ bạc ở con ngõ heo hút, tối như đời mẹ cơ cực. Con ngõ trống buồn cứ đeo đẳng đời mẹ như định mệnh, bắt mẹ chờ đợi. Giờ mẹ lại đợi tôi.

Người đàn ông, tên Lương Tri. Mà tên gì đối với tôi không còn quan trọng. Dù sao ông ta cũng chỉ là một kẻ phụ bạc. Mẹ cứ thắc mắc, mình ăn ở hiền lành mà luôn vớ phải những kẻ phụ bạc, ăn cháo đá bát. Mẹ gọi ngôi nhà mình là cái hố để người ta đổ vào thứ rác thải. Khi ấy tôi mới bốn tuổi. Cha tôi là người ham rượu và không bao giờ chịu sống an phận với mẹ, bằng lòng với những gì đang có quanh mình. Một ngày mẹ nhìn thấy cha mang lên giường nhà mình người đàn bà khác. Lúc đó, bao giông bão dồn vào hai hốc mắt, chỉ chờ cuộn lên, nhưng đã dịu xuống, để rớt hai cục nước trong veo. Mẹ chỉ khóc, không trách móc oán than vì biết thân phận mình, đêm đêm đứng ôm tôi, con ngõ tối om làm chứng. Còn quá nhỏ nên tôi chỉ biết quệt tay ngang mặt mẹ và khóc theo. Cha tôi càng nhẫn tâm, luôn dẫn người đàn bà đó về, rồi đi, rồi về. Mỗi lần như vậy lại mang bao giông bão, nắng nôi, chói gắt… Nhà không còn gì đáng giá. Mẹ vẫn mím chặt môi đến bật máu nhìn cha mang cả từ chiếc xe thồ cọc cạch đi bán…

Cha tôi khi đó có thể nói nghèo khó như một gã ăn mày. Nợ nần chồng chất, đói rách, bệnh tật liên miên, suốt ngày lang thang ngoài chợ. Mẹ tôi thương tình mua cho mấy cái bánh rán ăn, nói dăm ba câu chuyện. Lúc về, người đàn ông rách rưới được mẹ cho phép dóng xe và đẩy về nhà hộ. Bà ngoại tôi khi đó làm nghề bốc thuốc, hay thương và giúp người. Thấy anh chàng kia có vẻ hiền lành, cho ăn cơm, rồi thấy tội nghiệp quá, giữ ở lại để giao hàng cho bà. Một ngày có rất nhiều người đến đòi anh ta trả nợ, không sẽ ăn đòn. Bà đứng ra trả nợ giúp. Anh nghèo quỳ thụp xuống, chắp tay cảm ơn rồi hứa sẽ làm lụng cả đời để đền đáp. Về sau mẹ và chàng Lương Tri nghèo thành vợ chồng, sinh ra tôi.



Bà mất, dì tôi lấy chồng xa, cuộc sống khổ ải quá, bỏ về, mắt mọng nước. Mẹ hỏi, mãi dì mới nói: “Chồng em bỏ đi rồi”. Hai chị em ôm lấy nhau khóc. Phụ nữ nhà này sao khổ thế, bà vẫn bị người làng khinh rẻ không chồng mà có hai con. Từ đó phải cất mình ở riêng nơi vắng vẻ hun hút đầy tre pheo này. Con ngõ từ nhà ra đường ngoằn nghèo, dài hun hút. Những số phận buồn bã hun hút ngày đi qua. Bà không cãi lại ai, đi đường cúi gằm, mẹ hỏi: “Cha con là ai?”. Bà chỉ khóc, nói: “Hai chị em mày có cha” không thêm lời nào, chả hiểu tại sao.

Bà mất, mang theo bí mật xuống mồ. Dì được gả cho một người thuyền chài mãi tận Nha Trang, do trước đây dì đi thanh niên quen nhau. Chưa ai quyết định chắc chắn được gì hay người đàn ông ấy vô sinh. Ông ta bỏ đi, dì ôm nỗi xót chua về làng trong sự cười nhạo. Có kẻ ác mồm ác miệng trù dập: “Vô phúc từ đời mẹ rồi, con cái sau này sẽ không đứa nào ra gì”. Lời lẽ cay nghiệt ấy giờ vẫn nhưng nhức trong tôi.

Sau rất nhiều ngày trôi dạt đâu đó, cha tôi về. Mang cả nắng nôi và rất nhiều sấm sét. Mẹ không nói gì, mắt ầng ậc. Ngày đầu cha đã mua một chai rượu ngồi tu, càu nhàu cái nhà không bằng chuồng lợn nhà khác. Mẹ nói: “Ông không làm thì để tôi điên, tôi làm nuôi con, nuôi ông. Chỉ mong ông đừng phá nữa”. Cha tôi trợn mắt, ném điếu cày đến vèo. May mẹ tránh được. Miệng ông méo xệch: “Mày đừng có bố láo, tao phá cái gì”. Mẹ bỏ ra chỗ khác không nói thêm. Ở nhà hai ngày, nói chán không chịu được. Lại đi, trước khi đi gí nắm đấm vào mặt mẹ; “Đừng có càu nhàu chửi sau lưng, thằng này sẵn sàng giết”. Mẹ đã chịu đựng quá nhiều và dâng lên niềm ân oán sâu thẳm. Cơn bão là cha tôi cuốn đi, mang theo gần một yến gạo mẹ vừa đong ngoài chợ về.

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post