Không còn yêu anh ấy nhưng tôi không dám chia tay, tôi sợ không chàng trai nào tiếp nhận tôi nữa thì suốt đời tôi sẽ cô độc…

Ngày mới yêu, Trung yêu chiều tôi hết mực. Tôi thích gì Trung cũng cố gắng để làm cho tôi. Hai đứa cãi nhau, dù tôi sai Trung cũng sẵn sàng xin lỗi trước. Anh ấy làm tôi có cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng tình thế đã thay đổi kể từ khi tôi quá cả nể mà trao tất cả cho anh…

Hai đứa chúng tôi có thời gian ở bên nhau nhiều nên Trung cũng rất khó kiềm chế. Tôi đã từng từ chối anh rất nhiều lần. Tôi luôn cho rằng trinh tiết phải là thứ được để dành đến đêm tân hôn. Mẹ tôi cũng dạy dỗ rất nhiều rằng con gái phải biết giữ mình nếu không sẽ bị khinh bỉ. Nhưng tôi yếu đuối không thể giữ mình trước những lời ngọt ngào và vòng tay của Trung, và thế là tôi nhắm mắt đưa chân.




Thời gian đầu sau khi có “chuyện ấy”, Trung vẫn rất yêu tôi, rất quan tâm. Nhưng càng về sau, mọi thứ càng trở nên nhàm chán. Tình yêu của chúng tôi dần xao nhãng. Trung gần như không còn bận tâm nhiều đến tôi. Anh mải vui theo bạn bè hoặc thậm chí để tâm vài cô gái khác. Tôi hờn giận, tôi khóc lóc, Trung cũng mặc kệ. Anh chỉ đến với tôi khi có “bức xúc” trong người. Nhiều lần, tôi tự hỏi mình, nếu không vì chuyện ấy liệu anh còn nhớ đến tôi không? Có lẽ là không. Tôi buồn, giận mình và chính cảm xúc cũng dần trở nên chai sạn. Tôi không thấy mình còn yêu Trung nữa nhưng lại không đủ can đảm để rời xa Trung.



Trung cũng nhạt nhẽo và chỉ còn rất ít tình cảm với tôi, tôi biết. Nhưng tôi vẫn dùng tất cả những gì mình có để níu kéo anh ấy dù cả hai không còn tình yêu. 18 tuổi đầu, tôi thậm chí nghĩ đến chuyện đến một ngày sẽ dùng một đứa trẻ để bắt Trung làm đám cưới. Hôn nhân không tình yêu cũng được, miễn là có chồng. Vì tôi đâu có thể đến với một người nào khác. Tôi biết, đàn ông con trai ai cũng ích kỷ, không đời nào họ chấp nhận một đứa con gái như tôi, không đời nào… 18 tuổi, tôi đã già dặn như một cô gái gần ba mươi. Đánh mất tất cả, kể cả hồn nhiên, trong sáng và hạnh phúc chỉ vì cả nể, giờ đây tôi hối hận thì đã muộn rồi…

0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post