Khốn khổ vì người cha hung dữ

Người đăng: Miss Teen Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

- Bố cầm dao đuổi đánh tôi quanh khu tập thể. Có lần, tôi không rõ tại sao bố cầm dao dí vào mặt em gái thứ hai của tôi. Lúc đó, em mới 12 tuổi. Em gái tôi mải chơi và bướng. Bố nói: "Mày đào đất mày chôn tao đi".


Tôi mong các anh, chị đừng giống mẹ, em gái và tôi nhẫn nhịn
và chịu đựng bạo hành một cách mù quáng, thiếu hiểu biết.


Tôi xin kể cho chị nghe câu chuyện của riêng tôi. Tôi không bị chồng bạo hành mà là chính bố đẻ của mình.

Ký ức từ ngày còn bé lại hiện lên. Bố cầm dao đuổi đánh tôi quanh khu tập thể. Bố rất to khỏe, giọng nói thì thô tục và gằn gọc. Có lần, tôi không rõ tại sao bố cầm dao dí vào mặt em gái thứ hai của tôi. Lúc đó, em mới 12 tuổi. Em gái tôi mải chơi và bướng. Bố nói: "Mày đào đất mày chôn tao đi".

Tôi không thể hiểu tại sao bố lại dạy dỗ chúng tôi như vậy. Tôi hưởng nền giáo dục bạo lực của bố từ bé. Trong nhật ký suốt những năm tháng ấu thơ, tôi luôn lên án bố mình. Tôi chỉ biết khóc xin lỗi và câm lặng.

Tôi học rất khá. Tháng nào tôi luôn học dẫn đầu lớp, nhưng chưa bao giờ bố khen ngợi. Bố cũng không biết tôi học lớp mấy. Mà mỗi lần đi làm về mẹ tôi phàn nàn vài câu là bố đem bát đĩa, cốc chén ra đập hết. Cả nhà đang ăn cơm, bố tức mẹ ôm cả mâm bát hất ra sân. Chỉ khổ mẹ tôi chỉ lẳng lặng thu dọn và khóc, còn chúng tôi thì bụng đói meo. Sau đó, mẹ lại phải chắt bóp để mua bát đĩa mới. Có lẽ, vì sự nín nhịn này, mẹ đã tiếp tay cho bố càng ngày lấn tới.


Trong nhật ký suốt những năm tháng ấu thơ,
tôi luôn lên án bố mình. Tôi chỉ biết khóc xin lỗi và câm lặng.


Tôi thương mẹ nhưng không biết bảo vệ mẹ thế nào. Bố ghen với một chú đồng nghiệp của mẹ. Suốt 5 tháng trời, bố chửi mẹ suốt đêm. Mẹ tôi đã đâm đầu vào tường tự tử. Nếu không có hàng xóm can ngăn chắc bố tôi vào đánh chết mẹ rồi. Lúc đó, tôi căm hận bố và thương mẹ vô cùng. Chỉ biết khóc 'mẹ ơi, mẹ ơi đừng chết!'.

Cả nhà tôi chưa lúc nào thấy yên ổn. Những trận đòn của bố dường như đã thành chai sạn. Đến tận bây giờ, khi đã hơn 30 tuổi, công việc ổn định, lương cao, trụ cột trong nhà về kinh tế, tôi vẫn cứ bị ám ảnh về người bố vũ phu.

Sau đó, tôi đi công tác xa. Trong thư gửi tôi, mẹ tôi kể em gái tôi hay bị bố chửi đánh lắm. Mẹ nói tôi nên khuyên em tôi nhịn bố cho êm cửa, êm nhà. Vì bênh mẹ, em tôi cãi bố nên bị đánh. Trong khi đó, em đang học lớp 12, là học sinh giỏi và ngoan. Sau giờ học, em về nhà phụ giúp mẹ bán hàng tạp hóa. Có lần, em cãi bố nên bị bố vác dao, khóa kín cửa trong, ngoài. May thay, em là nó chạy kịp vào phòng trong nhà và khóa chốt cửa lại. Bố tôi lùng sục đi tìm chìa khóa, em gọi điện thoại được cho mẹ tôi về “Mẹ ơi cứu con không bố giết con mất”.

Khi em học ĐH, bố vẫn đánh. Sau này, khi bố chửi bới, em đóng cửa phòng, bịt tai lại, cho dù bố có gầm gào bên ngoài thì em cũng chỉ dám khóc uất bên trong phòng. Bố uống rượu và chửi hàng ngày trong bữa cơm, chúng tôi đều nhịn. Nếu tôi có lý sự cãi thì ngay lập tức tôi sẽ bị ném thẳng đôi giầy vào mặt hoặc bị úp nồi canh hổ lốn vào đầu.

Đã có lần tôi nhắn tin, mong bố hãy suy nghĩ lại và đừng đánh mắng chúng tôi. Tôi đã rất hy vọng tin nhắn đó sẽ khiến bố thay đổi. Nhưng không ngờ, bố ném thẳng điện thoại vào mặt và cấm không cho tôi nhắn tin nữa. Chúng tôi chỉ biết nhịn và nhịn. Cái câu nhịn như ăn sâu vào tiềm thức của mẹ tôi, chị em tôi.

Tôi thèm khát được ngồi nói chuyện, chia sẻ với bố như người bạn lớn, được lắng nghe, được giãi bày, được nhận lỗi về mình. Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ diễn ra được.



Hãy biết yêu quý và trân trọng bản thân mình. Đừng để người khác chà đạp, đánh đập không thương tiếc như vậy.


Khi tôi nhờ cậy một số người thân trong họ hàng can thiệp, tôi thấy bố bớt nhiều. Nhưng chỉ là khi tôi, mẹ tôi, em tôi lầm lũi không nói năng, không tiếp chuyện và xem tất cả những việc bố làm, dù sai dù trái là bình thường. Mấy mẹ con phải 'sơ tán' khi bố uống rượu, bố nói chán chê rồi chúng tôi lại về nhà.

Tôi viết những dòng tâm sự này không phải để lên án bố mình. Nếu bố đánh tôi sẽ nhờ tổ dân phố và luật pháp can thiệp. Nhưng tôi nghĩ tôi cần lên tiếng để nghe thêm lời khuyên của mọi người, để cho những người ở trong hoàn cảnh của tôi biết cách thoát khỏi bạo hành.

Tôi mong các anh, chị đừng giống mẹ, em gái và tôi nhẫn nhịn và chịu đựng bạo hành một cách mù quáng, thiếu hiểu biết. Hãy lên tiếng để được bảo vệ. Hãy biết yêu quý và trân trọng bản thân mình. Đừng để người khác chà đạp, đánh đập không thương tiếc như vậy.





0 nhận xét

Đăng nhận xét

Followers

Video Post